Chương 208: Không chịu nổi sao?
Vừa dứt lời, Nhậm Lương đang trốn trong quán ăn sáng gần đó mặt lạnh như băng bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người Bao Quân!
Nhìn thấy Nhậm Lương, ánh mắt Bao Quân cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên và lạnh lùng.
Sao Nhậm Lương lại ở đây?
Hắn nhìn Nhậm Lương rồi lại nhìn Lâm Lão Hổ, sau đó tức giận đá vào Lâm Lão Hổ làm lão ngã nhào xuống đất, quát: “Lâm Lão Hổ, mẹ kiếp, mày cố ý gạt tao phải không? Có tin bây giờ bố mày giết chết mày không?”
Nói xong!
Bao Quân rút một cây súng lục từ thắt lưng ra, lên nòng, nhắm ngay vào đầu Lâm Lão Hổ!
Lâm Lão Hổ sợ tè cả ra quần, cầu xin tha: “Anh Quân, tôi xin lỗi, tôi cũng không muốn, là… là trưởng quan Nhậm bảo tôi làm vậy…”
“Đủ rồi! Bao Quân! Anh còn dám rút súng ngay trước mặt tôi à? Có còn xem trưởng quan tôi ra gì không hả?”
Nhậm Lương tức giận, sắc mặt cực kỳ u ám!
Tên Bao Quân này thật sự coi trời bằng vung!
Vậy mà còn dám ỷ vào thân phận hạ úy của mình để bắt tay với mấy tên côn đồ ở đây làm chuyện phạm pháp, mất kỷ luật như vậy.
Không thể tha thứ!
Bao Quân dữ tợn nhét súng vào lại thắt lưng, nhíu mày thờ ơ nhìn Nhậm Lương, lạnh lùng nói: “Trung úy Nhậm, mặc dù quân hàm của anh cao hơn tôi một bậc nhưng tôi không phải là cấp dưới của anh! Anh vẫn không có tư cách và quyền hạn ra lệnh cho tôi”.
Nghe vậy Nhậm Lương nổi giận, chỉ vào Bao Quân mắng: “Bao Quân, anh làm phản rồi! Anh muốn làm trái kỷ luật phải không? Gặp trưởng quan mà còn dám nói mấy lời ngông cuồng vậy à?”
Bao Quân cười ha hả nói: “Trưởng quan Nhậm, anh hung dữ với tôi có lợi gì, có bản lĩnh thì hung dữ với anh tôi đi. Anh tôi là đại đội trưởng phân khu Nam Thành đấy, cũng là trung úy! Anh muốn động vào tôi có phải cũng nên có sự đồng ý của anh tôi không nhỉ?”
Dứt lời, Bao Quân cười khẩy, khiêu khích nhìn Nhậm Lương, không hề xem trọng một trung úy như anh ta.
Nhậm Lương cũng cau mày, sắc mặt hơi khó coi!
Lúc này Tiêu Chính Văn nhỏ giọng hỏi: “Anh của anh ta là ai?”
Nhậm Lương đáp: “Chủ soái, anh của anh ta là Bao Đại Long, là đại đội trưởng phân khu Nam Thành, quân hàm là trung úy giống tôi. Danh tiếng ở phân khu Nam Thành của Bao Đại Long này rất xấu, đối xử với binh lính dưới trướng của mình rất độc ác, hơn nữa tính cách khá nóng nảy, đắc tội với rất nhiều người! Quan trọng hơn là Bao Đại Long này có quan hệ với thế lực ngầm của Tu Hà nhưng ngại hắn là trung úy, hơn nữa bố của hắn – Bao Kiến Thiên là tổng tham mưu trưởng nhiệm kỳ trước của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, quân hàm thượng úy, bây giờ đã về hưu dưỡng già ở vùng quê Tu Hà”.
“Hai anh em Bao Đại Long và Bao Quân này có thể nói là con sâu mọt trong Sở chỉ huy quân đội Tu Hà. Thiếu tá Hàn Lợi Dân đã mấy lần muốn cách chức họ nhưng ngại thể diện và thế lực của Bao Kiến Thiên, cũng không có chứng cứ xác thực nên cứ chần chừ mãi không ra tay”.
Nghe Nhậm Lương nói xong, Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu rõ tình hình, hóa ra là con ông cháu cha trong quân đội.
Chỉ là con ông cháu cha mà cũng dám ngông cuồng trước mặt mình à?
Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên nụ cười khẩy.
Lúc này Bao Quân mới để ý đến Tiêu Chính Văn đứng trước mặt Nhậm Lương!
Nhìn thái độ cung kính của Nhậm Lương với tên đó…
“Nhậm Lương, anh vừa nói cái gì? Cái gì mà chủ soái Bắc Lương?”
Bao Quân bâng quơ hỏi, lời nói còn có ý chế giễu.
Nhậm Lương lạnh lùng hừ một tiếng hét lớn: “Bao Quân, anh đúng là gan to bằng trời. Thấy chủ soái Bắc Lương mà còn không quỳ xuống nhận tội”.
Soạt!
Vừa nghe Nhậm Lương nói vậy, người dân xung quanh đó ngay cả Lâm Lão Hổ cũng ngây người.
Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương?
Sao… sao có thể có chuyện này chứ?
“Ha ha ha!”
Bao Quân bật cười, khinh bỉ nói: “Nhậm Lương, anh dọa ông đây đấy à? Chủ soái Bắc Lương? Nếu hắn là chủ soái Bắc Lương thì Bao Quân tôi đây chính là bố của Thiên Vương”.
“Ha ha ha! Anh Quân nói phải, nếu tên này là chủ soái Bắc Lương thì chúng ta là bố anh ta!”
“Trưởng quan Nhậm, anh cũng buồn cười quá đấy, cứ lôi bừa một người đến giả mạo chủ soái Bắc Lương là tội chết đấy”.
“Anh Quân, đừng phí lời với chúng, tôi gọi người đến”.
Mấy binh lính xấu xa đằng sau Bao Quân cũng cười chế nhạo, một người trong đó lấy điện thoại ra gọi đến doanh trại nói: “Anh Quân ra lệnh lập tức dẫn anh em trong doanh trại đến phố ăn sáng ở phân khu Tây Thành! Nhanh lên một chút”.
Bên này nghe đám người Bao Quân chế nhạo và sỉ nhục Tiêu Chính Văn, Nhậm Lương tức giận, cả người toát ra sát khí dữ tợn!
“Bao Quân, anh đúng là quá ngông cuồng! Lại còn dám nhạo báng chủ soái Bắc Lương, anh rớt hết não rồi à?”, Nhậm Lương tức giận quát.
Bao Quân này quả thật đang vuốt râu hùm!
Trò đùa này hơi quá rồi!
Thế nhưng Bao Quân lại không cho là như vậy: “Được rồi, trung úy Nhậm, anh muốn đối phó với tôi cũng không cần phải tìm mấy tên diễn viên này. Còn chủ soái Bắc Lương, dù chủ soái Bắc Lương có ở đây thì thế nào? Nơi này là Tu Hà, anh tôi là Bao Đại Long, bố tôi là Bao Kiến Thiên, phép vua thua lệ làng. Chủ soái Bắc Lương muốn thể hiện mình ở đây vẫn cần phải được nhà họ Bao tôi đồng ý”.
Câu nói này của hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Nhậm Lương tức giận không thôi, anh ta vừa định rút súng ra thì Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Ý anh là dù chủ soái Bắc Lương có ở đây cũng không thể động vào ba bố con nhà họ Bao anh sao?”
“Đúng vậy”, sắc mặt Bao Quân không thay đổi đáp.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tốt lắm! Nhớ những lời anh vừa nói đấy! Ra tay đi!”
Anh vừa dứt lời, Nhậm Lương lập tức vung tay lên hét: “Tất cả nghe lệnh! Lập tức bắt đám người Bao Quân lại”.
Bình bịch!
Ba trăm binh lính được trang bị vũ trang xông ra từ trong quán ăn sáng và đằng sau các thiết bị xung quanh bao vây lấy đám người Bao Quân!
Hoảng loạn!
Lúc đó Bao Quân hoảng sợ nhìn binh lính xung quanh bao vây lấy mình. Hắn tức giận hét lên với Nhậm Lương: “Nhậm Lương! Anh muốn làm gì? Muốn bắt tôi à?”
Nói xong Bao Quân nhanh chóng rút súng ra.
Nhưng Nhậm Lương xông đến đá vào người hắn khiến hắn văng ra xa, sau đó đụng vào bàn ghế bên cạnh, ngã lăn quay ra mặt đất.
Bụp!
Sau đó Nhậm Lương bước tới giẫm lên ngực Bao Quân.
“Bao Quân, anh đã bị bắt!”
Bao Quân tức đỏ mặt quát rống lên: “Nhậm Lương! Anh muốn chết! Anh dám bắt tôi? Anh tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Nhưng mặc kệ Bao Quân vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, mấy binh lính bước đến bẻ ngược tay Bao Quân ra sau, đồng thời lấy hết trang bị của hắn xuống.
Vài binh lính còn lại cũng bị đè xuống đất.
Họ vẫn không phục, lớn giọng hét lên.
“Anh Quân, cứu bọn em với!”
Nhưng bây giờ Bao Quân cũng không thể tự bảo vệ được mình.
Hắn nhìn Nhậm Lương với ánh mắt u ám nói: “Nhậm Lương, tôi khuyên anh tốt nhất anh nên bỏ tôi ra! Nếu không anh sẽ không chịu nổi cơn giận của anh tôi, không chịu nổi cơn giận của phân khu Nam Thành đâu!”
Bốp!
Nhậm Lương vả thẳng vào mặt hắn: “Vậy thì đã sao? Bao Quân, đến bây giờ anh còn không biết mình đã đắc tội với ai sao?”