“Cô Khương, cô đã đọc báo Giang Trung chưa? Bây giờ cả thành phố Thiên Phủ đều đang bàn tán chuyện cadaverine”.
Lưu Sùng Hằng vừa nhanh chân bước vào phòng khách vừa lớn giọng nói.
“Môn chủ Lưu, ông cũng nghĩ đây là cadaverine à?”
Khương Vy Nhan nhíu mày nói.
“Đúng thế, đây chính là cadaverine, mấy ngày trước chẳng phải vừa mới khai quật một khu mộ lớn đó sao? Chắc chắn là vì chưa thực hiện tốt công tác phòng độc nên mới khiến cadaverine lan ra”.
“Cũng chẳng phải bệnh kỳ lạ gì! Tuy nhiên có rất nhiều loại cadaverine, hiện giờ chúng tôi cũng không biết được rốt cuộc là loại nào trong số đó”.
“Tôi nghĩ hay là thế này, đem theo Bát Cực Tục Mệnh Đan mà mấy ngày gần đây tôi luyện ra, dù sao thì cadaverine cũng là khí thối, còn Bát Cực Tục Mệnh Đan là linh dược hàng đầu dùng để loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới, có lẽ… có thể khống chế được sự lây lan của cadaverine”.
Lưu Sùng Hằng nghiêm nghị nói.
Khương Vy Nhan gật đầu, Lưu Sùng Hằng nói đúng, Bát Cực Tục Mệnh Đan quả thật có tác dụng loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới.
“Cũng được, vậy cứ làm theo những gì môn chủ Lưu nói, mấy ngày nay chúng ta cũng chuẩn bị lên đường đến thành phố Thiên Phủ”.
Khương Vy Nhan nói.
“Cô Khương, tôi nghĩ vẫn nên đợi bệnh của cậu Tiêu tốt hơn rồi cậu Tiêu sẽ đi với cô”.
Độ Thiên Chân Nhân vội ngăn cản nói.
Dù sao cũng không rõ tình hình ở thành phố Thiên Phủ, nơi đó lại là địa bàn của Thiên Thần Tông, một cô gái như Khương Vy Nhan cứ thế chạy đến đó quả thật quá nguy hiểm.
“Không cần, tôi nghĩ nhà họ Lạc cũng không dám có động thái gì nữa đâu, hơn nữa phải ngăn chặn trước khi cadaverine lây lan trên diện rộng”.
Khương Vy Nhan kiên quyết nói.