Chương 701: Đồ Hiêu được cứu
Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí, rút con dao quân đội năm cạnh ra, đâm về phía Đồ Hiêu.
Đòn này mang theo khí thế giết người.
Con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng về phía trái tim Đồ Hiêu.
Có thể nói đây là đòn trí mạng, Đồ Hiêu chắc chắn không thể sống sót.
Nhưng gần như ngay lập tức.
“Pằng!”
Một viên đạn bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, mục tiêu của đối phương là vị trí tim của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, xoay người tránh né viên đạn.
Viên đạn bay thẳng lên không trung, không có dây dẫn, nhưng lại phát nổ trong không trung.
Viên đạn nổ tung!
Nếu trong này chứa chất cực độc thì e là trong nháy mắt Tiêu Chính Văn sẽ bị nhiễm độc.
Ba vị Long Tôn của điện Thần Long hét lớn: “Long Vương, cẩn thận!”
Sau đó, bọn họ lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn với quyết tâm cực lớn.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản là chắn mảnh vỡ của đạn phía sau hoặc chất độc cho Tiêu Chính Văn.
Tuy nhiên, sau khi viên đạn phát nổ, một làn sương xám dày đặc bao trùm khắp khu rừng rậm.
Dường như trong phút chốc, màn sương dày đặc này bao trùm toàn bộ khu rừng.
Vào lúc này, ba vị Long Tôn của điện Thần Long đang trong trạng thái không nhìn thấy gì, nhưng bọn họ không sự lựa chọn hét gọi.
Trong một môi trường xa lạ, hét gọi có thể khiến đồng đội hỗ trợ cho mình, nhưng cũng có thể để lộ vị trí của bản thân.
Trên chiến trường, để lộ vị trí của bản thân chính là giao tính mạng của mình cho người khác.
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, lớp sương xám dày đặc chậm rãi tản ra.
Lúc này ba vị Long Tôn mới nhìn thấy Tiêu Chính Văn, anh không bị tổn hại gì, kẹp chặt viên đạn trong tay.
Giữa tia chớp của viên đạn lúc nổ tung, Tiêu Chính Văn vén chiến bào lên để tránh những mảnh vỡ của viên đạn.
Nhưng thứ bay ra không phải là mảnh đạn vỡ mà là lớp sương mù dày đặc.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy viên đạn, cố gắng không cho làn khói bay ra khỏi viên đạn, nhưng rất rõ ràng là không có cách nào để ngăn chặn được.
Nó tiếp tục rò rỉ ra ngoài, sương khói bao phủ dày đặc khu vực nhỏ.
Viên đạn không phải là để giết Tiêu Chính Văn mà là để làn khói trong viên đạn tỏa ra.
Tay bắn tỉa cũng rất giỏi, chỉ cần nhắm viên đạn này vào tim Tiêu Chính Văn là có thể bày tỏ thái độ tuyên chiến với Tiêu Chính Văn, mặt khác, là muốn sương khói trong viên đạn tỏa ra, bao trùm khu rừng và che mờ mắt người khác.
Tiêu Chính Văn đột nhiên nhận ra mục tiêu của đối phương không phải là mình, mà là để giải cứu Đồ Hiêu.
Đợi đến lúc Tiêu Chính Văn phản ứng lại thì Đồ Hiêu đã hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết nào.
Đối phương không chỉ có một người mà bao gồm một tên bắn tỉa phóng ra sương mù dày đặc và một tên đưa Đồ Hiêu bị thương nặng rời đi, công việc phân công rất rõ ràng, hành động nhanh nhẹn, không lằng nhằng.
Ba vị Long Tôn chạy đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, rồi quỳ xuống.
Long Lân chắp tay nói: “Long Vương, thuộc hạ hộ tống muộn, mong Long Vương lượng thứ”.
Long Hình cũng chắp tay nói: “Đều tại tôi không cẩn thận xem xét tình hình xung quanh mới để cho bọn chúng lợi dụng cơ hội. Long Vương, tôi xin lỗi, hãy trừng trị chúng tôi đi!”
Long Nguyệt cũng chua xót nói: “Long Vương…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Không trách mọi người, dù sao cũng không có ai ngờ được chuyện này, đối phương còn có hậu thuẫn. Bây giờ ba người lập tức khối hợp với năm mươi nghìn binh lính, quét sạch Dược Đô, ai không tuân theo, liều mạng đi theo người của Đồ Hiêu thì giết hết không tha!”
Ba vị Long Tôn cung kính đáp: “Rõ, chúng tôi đi ngay. Chúng tôi nhất định sẽ bắt giữ toàn bộ, không để bọn chúng có cơ hội chạy thoát”.
Tiêu Chính Văn cũng quay về khách sạn Dược Đô, Khương Vy Nhan vẫn đang đợi anh ở đó.
Còn về Đồ Hiêu, bây giờ ông ta chẳng khác người chết là bao.
Hàng chục cây kim châm đã đâm vào huyệt đạo của Đồ Hiêu, không chỉ làm cho khí huyết chảy ngược, mà còn ngăn không cho uy lực của thuốc cấm phát ra.
Hơn nữa, những cây kim châm này thậm chí còn phong tỏa hoàn toàn huyệt đạo của Đồ Hiêu.
Cho dù rút hết kim châm ra thì cơ thể cũng bị thương nặng, nếu nghiêm trọng thì cả đời cũng không thể luyện võ được nữa.
Điều quan trọng hơn là tác dụng phụ của thuốc cấm có thể mạnh hơn trước.
Người ta nói rằng hiệu quả càng lớn thì tác dụng phụ càng mạnh.
Sau khi hiệu quả của thuốc qua đi thì tác dụng phụ nhẹ sẽ khiến Đồ Hiêu hôn mê, nặng thì có thể mất mạng.
Tiêu Chính Văn không hề dừng lại, mà đi thẳng về khách sạn Dược Đô.
Ôn Bất Lâm cung kính đứng ở ngoài đợi Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Hội trưởng Ôn, tôi từng nói sẽ đầu tư cho ông, tôi đến đây là để thực hiện lời hứa của mình”.
Ôn Bất Lâm vui vẻ nói: “Không cần vội, cậu Tiêu nhớ là tốt rồi, hiệp hội Dược Đô chúng tôi không vội chút nào”.
Ngoài mặt thì cười nói, nhưng trong lòng Ôn Bất Lâm lại đang nghĩ nếu có thể đầu tư ngay thì thật tốt quá.
Tiêu Chính Văn cười nhạt: “Ông Ôn, tôi cũng hi vọng làm ăn phát đạt cùng hiệp hội Dược Đô, muốn bao nhiêu ông cứ nói là được”.
Ôn Bất Lâm suy nghĩ một lát rồi đưa năm đầu ngón tay ra: “Năm trăm triệu là được”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Nếu đã vậy thì lần này tôi sẽ trực tiếp đầu tư năm tỷ”.
Nghe vậy, Ôn Bất Lâm không thể che dấu nụ cười nữa: “Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”
“Năm tỷ đầu tư thì sẽ có, nhưng tôi có hai điều kiện”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Ôn Bất Lâm cũng không mập mờ mà nói thẳng: “Cậu Tiêu có điều kiện thì gì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm cho cậu. Cho dù tôi không làm được thì tôi cũng sẽ liều cái mạng già này làm cho cậu”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Cũng không quá khó đâu. Điều thứ nhất, tôi hi vọng sau khi các ông lấy được năm tỷ tiền đầu tư thì phải hợp tác với công ty Na Na của vợ tôi”.
Ôn Bất Lâm gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên rồi, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề! Đối tác ưu tiên của hiệp hội Dược Đô chúng tôi chắc chắn sẽ là công ty của vợ cậu”.
“Ngoài ra…”
Tiêu Chính Văn cởi chiến bào ra, nói với Ôn Bất Lâm: “Hội trưởng Ôn, lập tức tập hợp phóng viên, tôi muốn mở họp báo thông báo vài chuyện quan trọng. Trong đó, về dự án hợp tác của anh Bạch, ông sẽ là người nói ra trước mặt phóng viên. Nhớ kĩ, không được để lộ thân phận của tôi”.
Ôn Bất Lâm gật đầu: “Tôi sẽ làm ngay, tôi sẽ khiến cậu hài lòng”.
Sau đó, Ôn Bất Lâm đi ra khỏi khách sạn Dược Đô để giải quyết những gì Tiêu Chính Văn dặn dò.
Tiêu Chính Văn vào thang máy, đi đến phòng Khương Vy Nhan đang ở.
Ánh mắt Khương Vy Nhan vô cùng lo lắng, nước mắt chực trào, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Cuối cùng anh cũng về rồi”.
“Ừ”, Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan bằng ánh mắt trìu mến đầy yêu thương, mỉm cười dịu dàng nói: “Anh về rồi đây”.