“Cảnh giới của các ông đúng là cao hơn tôi rất nhiều, nhưng trong mắt tôi cảnh giới không quan trọng như thế, thế giới này cũng không mong manh như các ông nghĩ”.
“Hoa Quốc muôn đời của tôi sao có thể yếu ớt như đám cặn bã các ông nghĩ chứ?”
Tiêu Chính Văn dời tầm mắt về hướng Hoa Quốc thế tục, dang tay hô: “Khí vận Vũ Vương Đại Hạ, đến”.
Tiêu Chính Văn vừa hô lên thế, nước Hoàng Hà lập tức cuộn trào, khí vận Đế Vương lúc ẩn lúc hiện lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
“Khí vận Thang Vương Đại Thương, đến!”
Chỉ thấy gần Thương Khưu bỗng vang lên tiếng đất rung chuyển, núi lung lay, khí tức hình rồng lao thẳng lên trời.
“Khí vận Thủy Hoàng, đến!”
Lại một tiếng hô nữa vang lên, chỉ thấy vô số tượng binh mã trồi lên từ dưới đất, bóng dáng hình rồng màu đen lao thẳng lên trời.
Theo từng tiếng hô của Tiêu Chính Văn đều có khí vận Đế Vương bay ra.
Chẳng qua khí vận Đế Vương lần này khác với trước đó, trước đó chỉ là khí vận của một vị Đế Vương nào đó, còn bây giờ lại là khí vận Đế Vương của một triều đại.
Càng nồng đậm, mạnh mẽ, dày hơn trước đó.
Như thể chịu lực uy lực của trời vô tận trong những năm tháng từ xa xưa đến nay của Hoa Quốc.
Trong không trung, từ Hạ Triều đến nay, hư ảnh của tất cả quân vương đều hiện lên trong không trung, mỗi vị quân vương từng được trời đất công nhận đều xuất hiện, đồng thời cũng hiến tế khí vận Đế Vương của mình.
Vô số khí vận Đế Vương hợp thành hình rồng như một con Thương Long cực lớn bay vòng quanh Tiêu Chính Văn.
“Hôm nay tôi sẽ cho những phản tặc như các ông thấy khí vận cổ xưa của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên đội mũ, mặc áo tơi từ từ xuất hiện.
Xung quanh ông ta đều là thần quang chói mắt, Vũ Vương.