“Bà chắc chứ? Trên đời này thật sự có trường sinh bất tử sao?” Tiêu Chính Văn cau mày nói.
Chết đi sống lại là điều xa xỉ không thực tế, mỗi người chỉ có một mạng sống, đó là thiên đạo.
“Thật ra, âm binh và thập điện Diêm Vương đều không phải là con người, bọn họ chỉ là do thượng quân Hậu Thổ biến ra để quản lý âm phủ mà thôi!”
“Nói cách khác, cả âm phủ đều do thượng quân Hậu Thổ tạo ra. Ở đây, ông ta chính là quy tắc! Chỉ cần ông ta còn sống thì tất cả quy tắc đều có thể theo ý ông ta!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu kiên nhẫn giải thích.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ có Thần Vương Thanh Đế mới có thể làm được điều này.
Ngay cả Đế Tuấn cũng không thể thay đổi được quy luật của thế giới.
“Có nghĩa là cả âm phủ về cơ bản là khác với thế giới bên ngoài, nói cách khác, mọi thứ trong đây sẽ thay đổi theo ý muốn của thượng quân Hậu Thổ?” Tiêu Chính Văn như nói với chính mình.
“Đúng vậy! Chắc cậu cũng có thể nhìn ra âm phủ không có bốn mùa, mà chỉ có một mùa mà thôi” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhắc nhở.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cũng nhớ ra mỗi lần đến âm phủ, đều như mùa xuân hạ giao nhau, hoa cỏ ở đây lúc nào cũng tươi tốt.
Trần Phong chế nhạo, bước về phía Tiêu Chính Văn, vung kiếm tấn công.
Đúng lúc này, hư không giao động, một cây bút phán quan phóng thẳng vào gáy Trần Phong.
“A!”
Trong lúc hoảng loạn, Trần Phong vội vàng quay đầu sang một bên, tránh được đòn trí mạng.
Mặc dù đã thoát được kiếp này, nhưng cũng khiến Trần Phong sợ chết khiếp.
“Hả?”
Hồng Ấn ở phía xa đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bóng dáng xuất hiện trong hư không lại là phán quan mặt đen vừa bị ông ta giết chết.
“Hồi sinh?”
Ngay cả Dạ Ma Thiên cũng cảm thấy khó hiểu.
Ngay cả Chư Thiên Thần Giới cũng không hề có chuyện phi lý như chết đi sống lại.