Mặc dù anh biết rõ quyết định của Độ Thiên Chân Nhân là đúng, nhưng bất kể Khương Vy Nhan quyết định thế nào, Tiêu Chính Văn cũng sẽ ủng hộ.
“Chuyện này…”
Khương Vy Nhan siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch rơi vào trầm tư hồi lâu mới nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi, anh nghĩ em…”
“Bất kể em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với Khương Vy Nhan.
Nghe anh nói thế, mấy người Lãnh Kế Hồng đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Vy Nhan.
Lúc này mỗi một câu của cô có thể quyết định sự phân chia Giang Trung sau này.
Hơn nữa nhà họ Lãnh có thể quật khởi lên trong cục diện này hay không còn phụ thuộc vào một câu của Khương Vy Nhan.
“Chủ mẫu, đừng nhân từ với kẻ ác! Thế giới này lại áp dụng luật rừng nên phải ngăn chặn”.
Độ Thiên Chân Nhân lo lắng khuyên răn.
Lúc này Khương Vy Nhan không khỏi nhớ đến tình cảnh của nhà họ Khương.
Trước đây cô vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn hòa hợp sống chung với mọi người bằng cách này.
Nhưng kết quả thì sao?
Chỉ có người khác không kiêng dè gì giẫm đạp lên người cô.
Ngược lại, sau khi cô có thái độ cứng rắn thì người nhà họ Khương lại tỏ ra kính trọng cô.
“Cứ làm theo ý ông đi, thông báo cho tất cả gia tộc quỳ trước cửa tập đoàn Vy Nhan, nếu giao hết toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày thì sẽ miễn chết, còn nếu không diệt cả gia tộc”.
Khương Vy Nhan nói xong chỉ cảm thấy sức lực cả người như bị rút cạn, vô lực ngã trên giường.
“Cậu Lãnh, cậu cứ đi truyền đạt lại mấy lời này, nếu có người nói lời gièm pha thì cứ báo lại cho tôi là được”.
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.
“Vâng vâng, tôi đi ngay!”
Cuối cùng Lãnh Kế Hồng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Sau đó Tiêu Chính Văn đích thân kê một đơn thuốc rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân, bảo cụ ta gọi người nhanh chóng đem mấy loại dược liệu này đến.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò đệ tử của mình đến Thiên Kiếm Tông lấy thuốc.
So với mấy thảo dược trên thế giới thì thảo dược trong các môn phái võ tông lâu đời hơn và thuốc cũng mạnh hơn.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cộng thêm uống thuốc tự tay mình điều phối, vết thương của Tiêu Chính Văn đã bắt đầu bình phục.
Sáng hôm sau anh đã có thể xuống giường đi lại được.
Lúc Khương Vy Nhan đỡ Tiêu Chính Văn đi lại, Long Ngao bỗng gọi đến.