Chương 235: Bắt nạt người phụ nữ của tôi, các người muốn chết sao?
“Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?”, Khương Vy Nhan chất vấn với đôi mắt đỏ hoe.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung sang bên này, trên mặt đầy tò mò, ngạc nhiên, còn có vẻ châm biếm và nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác.
“Đó chẳng phải là Khương Vy Nhan sao? Bị người tát vào mặt à?”
“Không rõ, xem ra là Khương Vy Nhan đang quyến rũ người có địa vị thì phải?”
“Chết tiệt! Không phải chứ? Khương Vy Nhan còn có thể như vậy sao? Vậy chẳng phải là trà xanh à? Không phải cô ta đã có chồng con rồi hay sao?”
Ánh mắt của mọi người đều đang tập trung hóng hớt xem chuyện cười.
Tất cả các loại lời lẽ bẩn thỉu ghê tởm đều như thủy triều đổ dồn lên người Khương Vy Nhan.
Lúc này, đối mặt với sự chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người và những lời nhục mạ, Khương Vy Nhan ấm ức rơi nước mắt!
Tất cả người nhà họ Khương đang đứng trong đám đông, nhìn thấy cảnh này thực sự giận sôi máu, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống!
“Ông nội, ông xem, cháu đã nói rồi, không nên để đồ xui xẻo Khương Vy Nhan tới đây, ông xem, cô ta lại bắt đầu hèn hạ nữa rồi, tự nhiên lại dám quyến rũ tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị! Đó là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị của tỉnh, cao quý biết bao! Nếu đắc tội với thiếu gia Đỗ và tập đoàn Đỗ Thị thì nhà họ Khương chúng ta coi như xong!”
Khương Mỹ Nghiên vẻ mặt suy tư, rõ ràng là rất lo lắng, không ngừng thêm mắm dặm muối!
Khương Văn Kỳ cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, bố, Khương Vy Nhan này thật sự quá mất mặt, trước mặt bao nhiêu người có danh tiếng ở Tu Hà mà dám tơ tưởng quyến rũ người có tiền! Nó là người đã có gia đình! Thật quá mất mặt! Bại hoại gia phong! Loại đàn bà đê tiện này, nên mau chóng biến khỏi nhà họ Khương!”
Nghe đến đây, Khương Học Bác cuống lên!
Ông ta nói: “Anh cả, không nên nói những lời như vậy! Con bé Khương Vy Nhan tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy! Nhất định là có hiểu lầm gì đó… Bố, Vy Nhan là con gái con, cũng là cháu gái bố, nhân phẩm của con bé, bố là người rõ nhất”.
“Hừ!”
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhân phẩm gì? Nhân phẩm làm mất mặt họ nhà Khương chúng ta sao? Nhân phẩm mang thai đẻ con hoang trước khi kết hôn à?”
Câu nói này khiến Khương Học Bác không dám phản bác!
Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Mặc kệ đi! Để nó tự giải quyết! Nếu xảy chuyện gì thì nhà họ Khương chúng ta cứ xem như không có đứa cháu gái như nó!”
Nghe vậy!
Khương Mỹ Nghiên và Khương Văn Kỳ trố mắt nhìn nhau, đồng thời nhếch miệng cười khẩy.
Lúc này, Khương Vy Nhan đang che mặt, hai mắt đỏ hoe, đối mặt với Hàn Dung – một người đàn bà chua ngoa, cô ta chỉ thẳng vào mũi Khương Vy Nhan, chỉ trích: “Con đàn bà đê hèn! Cô còn dám trừng mắt nhìn tôi à? Cô biết tôi là ai không? Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Đỗ, trợ lý riêng, cô hiểu không hả? Cái đồ đê tiện, dám tơ tưởng đến tổng giám đốc Đỗ, còn muốn trèo lên giường của anh ấy, cô cũng không soi gương xem bản thân là loại người gì!”
“Tôi… tôi không có! Cô ăn nói xằng bậy! Tôi và giám đốc Đỗ hoàn toàn không hề quen biết, là anh ta tự tới chào tôi mà”.
Khương Vy Nhan hét lên, cảm thấy thật uất ức, cô nhìn về phía Đỗ Hạo Hiên, nôn nóng nói: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi không có… rõ ràng là anh đến bắt chuyện với tôi mà…”
Đỗ Hạo Hiên cũng không ngờ Hàn Dung lại làm như vậy, hắn nhíu mày, hơi lúng túng và khó xử.
Hàn Dung lập tức nói nhỏ: “Tổng giám đốc Đỗ, xin lỗi, không phải anh muốn báo thù Tiêu Chính Văn sao? Đây chính là cơ hội tốt nhất, chỉ cần bây giờ chúng ta phá hủy lòng tự tôn của Khương Vy Nhan, vậy thì sau này không phải cô ta mặc anh chà đạp sao?”
Đỗ Hạo Hiên nghe thấy lời này, đôi mắt lóe lên, đúng!
Ý kiến hay!
“Khụ khụ!”
Đỗ Hạo Hiên lập tức ho khan vài tiếng, sắc mặt rất khó coi, ghét bỏ liếc nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Tiểu thư Khương! Xin hãy tự trọng! Đỗ Hạo Hiên tôi là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, toàn bộ các vị khách ở đây cũng đều biết đến tập đoàn Đỗ Thị! Thân phận của tôi cao quý như vậy thì liệu sẽ đến bắt chuyện với một cô gái không biết rõ là con gái nhà ai sao?”
Câu nói này của Đỗ Hạo Hiên đã xác nhận lời nói của Hàn Dung!
Lập tức!
Mọi người lại rôm rả bàn luận!
“Chết tiệt! Thật đúng là đê tiện, lại đi quyến rũ thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị!
“Chẳng thế, Đỗ Hạo Hiên kia cũng khá đẹp trai đấy, nghe nói là mới trở về từ nước ngoài, công ty chi nhánh của tập đoàn Đỗ Thị cũng là một công ty mới nổi gần đây”.
“Chả trách, Khương Vy Nhan cũng mặt dày quá! Dám phản bội chồng con làm ra chuyện ghê tởm như vậy!”
Khương Vy Nhan cũng không ngờ, lúc này Đỗ Hạo Hiên lại có thể nói ra những lời như vậy!
Cô vội vàng nói: “Tổng giám đốc Đỗ, không phải vừa nãy anh…”
Bốp!
Hàn Dung lại tát thẳng vào mặt Khương Vy Nhan, túm tóc cô, mắng chửi: “Đồ đàn bà đê hèn, tổng giám đốc Đỗ đã lên tiếng thừa nhận cô đi quyến rũ anh ấy rồi, cô còn dám xảo biện sao? Sao nào? Cô còn muốn nói với mọi người là tổng giám đốc Đỗ cố ý hãm hại cô nhưng không thành à? Cô cũng không nhìn lại bản thân là cái loại gì, tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi, tại sao lại vô duyên vô cớ đi hại cô chứ?”
Nghe thấy vậy tất cả mọi người đều không ngừng gật đầu đồng ý phụ họa:
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp tổng giám đốc Đỗ này, chắc là anh ta sẽ không cố ý làm vậy đối với Khương Vy Nhan đâu?”
“Không sai! Tổng giám đốc Đỗ có tài năng lại còn trẻ như thế, chắc chắn Khương Vy Nhan kia muốn dựa hơi tổng giám đốc Đỗ, nhưng không ngờ tổng giám đốc Đỗ là người đàng hoàng nên đã từ chối cô ta!”
“Ha ha, thật là ghê tởm! Loại phụ nữ này không nên có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay! Đuổi cô ta ra đi!”
Bỗng chốc, mọi người nổi giận đùng đùng, nhao nhao muốn đuổi cổ Khương Vy Nhan ra ngoài!
Khương Vy Nhan tủi thân rơi nước mắt, trước những lời nhục mạ của mọi người, cô bất lực giải thích: “Tôi không có, tôi không hề làm vậy, tôi thực sự không làm, tôi không phải loại người như vậy, không phải…”
Bốp!
Cũng không biết là ai, đột nhiên từ trong đám người lấy một miếng bánh kem bơ ném thẳng lên mặt Khương Vy Nhan!
Lập tức trên mặt Khương Vy Nhan bị dính đầy bánh kem.
“Ném đi! Ném chết loại đàn bà đê tiện này!”
“Đúng! Ném chết cô ta đi! Làm dơ bẩn nếp sống của Tu Hà chúng ta!”
Tiếp theo, không ít người trong đám đông bắt đầu ném bánh gato, nước trà… lên mặt và người cô!
Khoảnh khắc này, dưới ánh đèn chùm chói lóa, Khương Vy Nhan bị trăm người vây quanh, vô số đồ vật bẩn thỉu ném thẳng lên người cô!
Trong chốc lát, trên người khương Vy Nhan đã dính đầy kem bơ, còn cả rượu!
Không thể nào thảm hơn!
Khương Vy Nhan bất lực ngẩng đầu, toàn thân run rẩy vì sợ hãi!
Cô khóc, nước mắt vô cùng tủi thân rơi xuống!
Lúc đó, trong mắt mọi người, cô chính là loại phụ nữ không nên có mặt ở đây!
Những lời buộc tội, nhục mạ không ngừng, rác rưởi, bánh kem… tới tấp ném vào cô.
“Không phải tôi, tôi không làm, tôi thực sự không phải loại người đó, tôi không phải…”, Khương Vy Nhan ngẩng đầu, nhỏ giọng không ngừng lặp lại lời nói ấy.
Mà lúc đó, Hàn Dung cầm trên tay ly rượu vang, bước từng bước về phía Khương Vy Nhan, cười khẩy nhẹ giọng nói: “Khương Vy Nhan, cô biết vì sao cô có ngày hôm nay không? Bởi vì, cô không nên nói chuyện với tổng giám đốc Đỗ, anh ấy là của tôi. Loại đàn bà đê hèn như cô sống là tội, không bằng chết đi cho rồi. Ờ, đúng rồi, thật ra, những việc này đều là do tôi cố ý, tôi muốn cô trở thành trò hề!”
Ha ha ha!
Nói xong, Hàn Dung bật cười ha ha.
Khương Vy Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe nhìn Hàn Dung, hỏi: “Tôi không quen biết cô, tại sao lại hại tôi?”
Hàn Dung cười nhạt, ghé vào tai Khương Vy Nhan nói: “Bởi vì, cô có một người chồng tốt, anh ta đắc tội với tổng giám đốc Đỗ, vậy thì cô chịu tội thay anh ta đi!”
Nói xong, Hàn Dung đổ ly rượu vang lên đầu Khương Vy Nhan, rượu chậm rãi chảy xuống.
Nhưng!
Đúng vào lúc này, một hình bóng tiến vào, xuất hiện bên cạnh Khương Vy Nhan, tay dài vươn ra, siết chặt cổ tay Hàn Dung, hất mạnh tay cô ta ra!
“A a a! Mày là ai? Dám đẩy tao thế?”, Hàn Dung không ngừng xoa cổ tay bị siết chặt, quát to!
Sau đó
Soạt!
Áo choàng đen xoẹt qua trước mặt mọi người, che lấp ánh đèn chùm trên đỉnh đầu, cầm lên một đóa hoa sen màu đen, nhẹ nhàng khoác lên trên người của Khương Vy Nhan.
Khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan rung động, nhướng mày, rưng rưng nước mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Dưới ánh đèn chùm, anh thật cao lớn, khôi ngô tuấn tú, mang theo vẻ lạnh lùng không vướng bụi trần.
Trên mặt anh hình như còn đeo mặt nạ màu trắng…
Mà đồng thời!
Bóng dáng đó phát ra giọng nói không thể lạnh lùng hơn, chất vấn: “Ở trong buổi tiệc của tôi, bắt nạt khách của tôi, các người muốn chết sao?”