Lúc này, Ngụy Võ Hầu chậm rãi ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn về phía trên lầu gác nơi Tần Lương Ngọc đứng.
Xung quanh Tần Lương Ngọc chung quanh là các tỳ nữ, mấy tên cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cấp tám đứng ở hai bên Tần Lương Ngọc, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước.
Như thể đang đợi Tần Lương Ngọc chủ động đi ra lầu gác, dâng tinh huyết của mình ra.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Cho ông ta một cơ hội cuối cùng đi”.
So với những người khác, những gì Ngụy Võ Hầu trải qua lại có vài nét tương tự Tiêu Chính Văn, bước trên con đường này, anh cũng nhẫn nhịn vô cùng gian khổ.
Quan trọng nhất là thứ mà Ngụy Võ Hầu đại diện thật ra không phải là gia tộc ngoài lãnh thổ mà là thế tục.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới cảm thấy thương xót.
Chỉ cần Ngụy Võ Hầu lầm đường lạc lối biết quay đầu, Tiêu Chính Văn vẫn đồng ý cho ông ta một cơ hội cầu xin được sống.
“Trương Sĩ Thành, tôi hỏi ông lần cuối, nhất định phải hấp thụ tinh huyết của tôi sao?”
Giọng nói lạnh như băng của Tần Lương Ngọc vang lên từ bên trong lầu gác.
Mọi người ở đó đều sửng sốt.
Nghe nói hôm nay là ngày vui của hai người họ, tại sao Tần Lương Ngọc lại hỏi những lời như vậy?
Chẳng lẽ không phải là chính bà ta muốn gả cho Ngụy Võ Hầu sao?
Nghe được Tần Lương Ngọc lời nói qua Thiên Kính, sắc mặt Điền Văn và Khổng Tề Thiên lập tức trở lên khó coi.
Chắc chắn Tần Lương Ngọc hỏi thế đã chọc thủng lời nói dối trước đó của họ, biết rõ mình sẽ trở thành tế phẩm của đối phương, có ai mà sẽ chủ động yêu cầu gả đâu?
Rõ ràng chính là bị người khác ép buộc.
Những nghĩ đến những lời đồn đại trước đó và cảnh tượng Điền Văn tự tay chém chết cảnh vệ của mình, tất cả mọi người lập tức hiểu hết mọi chuyện.
“Quả nhiên là nhà họ Khổng và Điền Văn khống chế ở đằng sau”.
“Hừ, tôi nói mà người nhà họ Khổng đều là đám ăn cháo đá bát, không thể biết được tri ân báo đáp, sao nào, bây giờ ứng nghiệm rồi chứ?”
“Tôi đã nhìn ra chuyện này khác có điểm kỳ lạ từ trước rồi, thì ra hài cốt Tiêu Chính Văn còn chưa lạnh, họ đã có ý đồ với điện Thần Long. Đám người này không bằng cầm thú”.
Mặc dù người bên dưới không dám lớn tiếng tức giận mắng nhưng tiếng bàn luận của họ vẫn bị Điền Văn và Khổng Tề Thiên nghe được.
“Tần Lương Ngọc chết tiệt!”
Điền Văn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì Tần Lương Ngọc.
Suy cho cùng, bà ta đang ở nước thủ đô của nước Ngụy – thành Đại Lương, dù bây giờ hắn chạy tới cũng chỉ sẽ khiến cao thủ Thiên Cảnh mới – Ngụy Võ Hầu đánh giết không chút nương tay, hơn nữa, binh bộ tác chiến cả thành cũng sẽ lập tức nhắm vào hắn.