“Sếp Khương, cô định xoay sở số tiền đó thế nào?”
Vừa bắt máy, Khương Vy Nhan đã nghe thấy giọng nói đầy đắc ý của Lý Quốc Hào.
Hiện giờ tập đoàn Vy Nhan đã bị chèn ép đến bước đường cùng.
Tất cả ngân hàng đã ngừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan.
Hơn nữa tài chính hiện giờ của tập đoàn Vy Nhan đừng nói là mấy chục tỷ, dù là mấy triệu tệ cũng chẳng có.
“Sếp Lý, uổng công tôi tin tưởng ông như thế, hơn nữa lúc đầu là ông muốn đầu tư vào, bây giờ vốn của tập đoàn Vy Nhan eo hẹp, ông lại hãm hại khi người khác gặp nạn như vậy thì không có đạo đức lắm”.
Ngực Khương Vy Nhan phập phồng lên xuống kìm nén cơn giận, bình tĩnh chất vấn.
“Sếp Khương, thật ra chuyện này không thể trách tôi được. Số tiền chúng tôi đầu tư vào đều là tiền của nhà đầu tư, bây giờ người ta đòi tiền tôi, tôi phải lấy lại tiền cho người ta chứ”.
“Thật ra với khả năng của tập đoàn Vy Nhan thì năm tỷ cũng chỉ là con số nhỏ thôi mà”.
“Sở dĩ sếp Khương rơi vào tình hình khó khăn như bây giờ cũng là do hai mươi tỷ của La Hải Bằng, tôi có thể nghĩ cách giúp sếp Khương, nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ”.
Lý Quốc Hào giả vờ lên tiếng.
“Ông cứ nói!”
Khương Vy Nhan sa sầm mặt mày, lạnh lùng đáp lời.
“Nếu La Hải Bằng có thể kéo dài thời gian với số tiền đó thì cô có thể trả cho tôi năm tỷ không? Tôi thật sự cần gấp”.
Lý Quốc Hào chậm rãi nói không hề giống người đang nôn nóng.
Khương Vy Nhan hít sâu, cười nhạo trả lời: “Tất nhiên là được, chỉ cần sếp La có thể cho tập đoàn Vy Nhan thêm một thời gian nữa thì hai mươi tỷ không thành vấn đề, năm tỷ của ông cũng thế”.
“Ông biết rõ đơn hàng tiếp theo của tập đoàn Vy Nhan sẽ nhận được bao nhiêu lợi nhuận, không cần tôi nói tự sếp Lý cũng rõ”.
Cho dù đến tận lúc này Khương Vy Nhan cũng phải kìm nén ngọn lửa giận, từ từ tranh luận với Lý Quốc Hào.
Cố gắng thỏa thuận để giải quyết khó khăn trước mắt của tập đoàn Vy Nhan.