Bốn cường giả Bán Bộ Thiên Vương bỗng tấn công Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, cũng ra tay phản đòn!
Anh giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh phóng ra tạo thành một đường cong hình tròn màu bạc giữa không trung.
Con dao quân đội sắc bén đánh thẳng vào một chân của Viên Thiên Kiệt.
Cùng lúc Tiêu Chính Văn phóng con dao quân đội năm cạnh ra, tay trái của anh cũng đánh trả lại đòn tấn công của gia chủ nhà họ Đường, còn tay phải lại rút mười mấy cây kim châm từ thắt lưng ra tạo thành từng luồng ánh sáng bạc bắn về phía mười mấy cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương.
Đồng thời, sau khi phóng mười mấy cây kim châm ra, nắm đấm tay phải của Tiêu Chính Văn tấn công vào cú đấm của gia chủ nhà họ Cơ.
Một mình Tiêu Chính Văn phản công lại bốn Bán Bộ Thiên Vương ngay tức khắc.
Gần như ngay sau đó!
Viên Thiên Kiệt bị con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn ép phải lùi lại.
Gia chủ nhà họ Đường cũng bị tay trái của Tiêu Chính Văn giữ chặt.
Giữa không trung, mười mấy cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương cũng va chạm với mười mấy cây kim châm của Tiêu Chính Văn tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, bắn ra bốn phía.
Đòn đánh của gia chủ nhà họ Cơ cũng bị cú đấm bên tay phải Tiêu Chính Văn hóa giải nguy cơ.
Một người chặn được đòn tấn công của bốn Bán Bộ Thiên Vương chỉ trong thoáng chốc.
Bốn vị gia chủ đều biến sắc, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vua Bắc Lương mạnh quá!
Thế mà cậu ta vẫn từ tốn, bình thản như vậy.
Một người đấu với bốn Bán Bộ Thiên Vương mà còn có thể thong dong thế kia.
“Nếu bốn vị chỉ có chút thực lực này thì hôm nay người bị chon xác ở Phù Long Cốc này có thể là bốn vị đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên sát khí ngùn ngụt.
“Thằng ranh ngông cuồng! Chết đi!”
Viên Thiên Kiệt tức giận gầm lên, khí thế trên người bỗng chốc thay đổi, ông ta lao đến tung đòn đấm đá về phía Tiêu Chính Văn.
Ba vị gia chủ còn lại cũng lập tức lùi về sau để nhường không gian cho Viên Thiên Kiệt.
Nhìn Viên Thiên Kiệt đang lao đến, Tiêu Chính Văn nhướng mày cười khẩy nói: “Hôm nay, tôi sẽ tiễn Viên Thiên Kiệt ông đi trước. Đã đến lúc tôi phải trả mối thù của nhà họ Tiêu rồi”.
Nói xong Tiêu Chính Văn cũng ra tay đánh trả.
Ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn dâng lên mãnh liệt như rồng lớn, cả người đạp xuống đất một bước làm mặt đất nứt ra. Anh lao người ra như viên đạn pháo bắn thẳng về phía Viên Thiên Kiệt.
Bỗng chốc, đình Phục Long rơi vào một trận chiến khốc liệt.
Viên Thiên Kiệt nhanh chóng tấn công, mỗi cú đấm cú đá đều hướng thẳng vào đầu và ngực của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng phản công, liên tục đánh về phía Viên Thiên Kiệt.
Tiếng ầm ầm vang lên khắp cả Phục Long Cốc.
Long Lân đứng bên cạnh nhìn Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt đánh nhau ác liệt, anh ta thầm cảm thấy sốt ruột và lo lắng.
Dù anh ta là chủ soái địa cấp ba sao cũng không nhìn thấy rõ được từng đòn tấn công trong cuộc đấu giữa Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt.
Tốc độ quả thật rất nhanh, dường như nhanh gấp mười mấy lần.
Nhưng khí thế của mỗi đòn tấn công đều rất mãnh liệt.
Bởi vì mặt đất xung quanh đã bị vỡ tạo ra những vết nứt dày đặc như mạng nhện.
Còn có mấy cái hố khá sâu, đó đều do sức người đánh một quyền ra hoặc một cú giẫm chân xuống đất tạo nên.
Những cây cổ thụ cao chọc trời xung quanh cũng bị đánh gãy hết mười mấy cây.
Ầm!
Bỗng giữa hai người vang lên tiếng nổ.
Sau đó Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt đều lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững được.
Lúc này khóe miệng Viên Thiên Kiệt đã chảy máu, trên mặt và trên người ông ta cũng bị trúng mấy đấm và mấy cú đá.
Còn Tiêu Chính Văn dĩ nhiên cũng thế, ngực và khóe mắt bị trúng hai đòn.
“Cậu rất mạnh! Nhưng hôm nay chắc chắn cậu sẽ chết”.
Viên Thiên Kiệt tức giận nói, tay lau máu ở khóe miệng, ánh mắt hiện lên sát khí bừng bừng.
Sau đó ông ta giơ tay lên, một con dao găm ánh vàng trượt khỏi tay áo ông ta.
Cán dao găm được khắc hình con rồng màu vàng.
Thân dao lấp lánh ánh sáng màu đen trông rất sắc bén đến mức dọa người, sát khí nồng đậm.
Vũ khí cấp thiên!
Tiêu Chính Văn đánh giá con dao găm trong tay Viên Thiên Kiệt là một loại vũ khí cấp thiên.
Hơn nữa còn là vũ khí cấp thiên hạng trung.
“Chết đi!”
Viên Thiên Kiệt gầm lên, hai chân đạp mạnh xuống đất, ông ta bỗng cầm con dao găm hung hãn đâm về phía cổ Tiêu Chính Văn như con báo đen tập kích bất ngờ.
Nhát dao này toát ra ánh sáng màu đen hung hãn như có thể đánh vỡ nát ngọn núi lớn.
Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ nhìn Viên Thiên Kiệt đang lao đến với tốc độ rất nhanh, con dao găm lóe lên ánh sáng màu đen cũng đâm vào cổ anh.
Trong thoáng chốc, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh vung ra một đường từ thắt lưng, lao đến ngay trước ngực Viên Thiên Kiệt.
Trong giây phút ánh sáng màu đen của con dao găm đâm về phía cổ mình, Tiêu Chính Văn hơi ngửa đầu ra sau.
Ánh sáng đen trên lưỡi dao phản chiếu bóng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, lướt qua phần da thịt ở cổ của Tiêu Chính Văn chỉ một centimet.
Sát khí lạnh như băng ấy cũng thoáng chốc lướt qua cổ Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó!
Con dao quân đội năm cạnh đã đâm đến sát ngực Viên Thiên Kiệt.
Viên Thiên Kiệt cũng phản công ngay lập tức, con dao găm lóe sáng va chạm với con dao quân đội năm cạnh giữa không trung, sau đó tóe ra tia lửa.
Cùng lúc đó, tay Viên Thiên Kiệt cầm dao găm để trước người bị lực xung kích cực lớn làm chân trượt năm sáu mét trên mặt đất mới đứng vững lại được.
Trên mặt đất xuất hiện hai đường dài hẹp.
Tiêu Chính Văn cũng không dễ chịu gì, anh bị đánh phải lùi mười mấy bước, gan bàn tay hơi tê.
Long Lân lập tức chạy đến đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Long Vương, để tôi kéo dài thời gian, anh mau đi đi!”
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lắc đầu đè vai Long Lân xuống để ngăn anh ta lao ra ngoài, anh trầm giọng nói: “Không cần đâu, bốn Bán Bộ Thiên Vương thì dù là tôi cũng không phải là đối thủ. Tôi chỉ có thể đánh được một người, nếu bốn người cùng xông lên, chắc chắn trận chiến này sẽ thua, đừng hy sinh vô ích. Lát nữa tôi sẽ giao chiến với họ, cậu nhân cơ hội rời đi, nhất định phải dẫn Vy Nhan và Na Na rời khỏi Giang Trung, tìm một nơi an toàn, bảo vệ cho họ”.
“Hãy nhớ kỹ, người của điện Thần Long đừng báo thù cho tôi, các cậu không phải là đối thủ của họ. Cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đợi sau này mạnh hơn thì hãy báo thù”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ tay Long Lân, sau đó tiến về trước mấy bước chặn ngay trước mặt Long Lân.
Lúc này mắt Long Lân đỏ ngầu hét lớn: “Long Vương! Đừng! Thuộc hạ sẵn lòng chết thay anh! Chỉ khi anh sống mới có hy vọng báo thù”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, quay bóng lưng cao lớn về phía Long Lân nói: “Đây là lệnh của tôi! Long Lân, cậu muốn chống lại mệnh lệnh sao?”
Long Lân không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này mắt anh ta chan chứa nước mắt nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, sau đó lau nước mắt rồi bước đến đứng cạnh Tiêu Chính Văn: “Long Vương, trước khi đến đây thuộc hạ đã biết hôm nay sẽ là ngày thập tử nhất sinh, thế nên tôi đã nói đám Long Hình thu xếp an toàn cho vợ anh. Hôm nay, thuộc hạ sẽ sát cánh chiến đấu với Long Vương đến cùng, dù có chết thuộc hạ cũng muốn được chết vì Long Vương”.
Nghe thế, Tiêu Chính Văn cau mày nghiêng đầu nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Long Lân, môi cong lên nụ cười bình thản: “Cũng được, vậy hôm nay hai chúng ta dù có phải chôn ở đây thì cũng phải giết chết hai Bán Bộ Thiên Vương”.