Lúc Vương Vũ mang theo nỗi căm hận trở về Thiên Cung Bắc Cực, một ông lão đã đợi sẵn ở cửa.
Ông lão này cũng là một trong những trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng ngoài mái tóc bạc trắng ra, thì khí tức trên người ông ta không khác gì một thanh niên trẻ tuổi.
“Trưởng lão Trần!”
Vương Vũ nhìn thấy ông lão liền vội vàng chắp tay cúi chào.
Trần Thiên Cổ là một trong bốn trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực, địa vị vô cùng tôn quý, chỉ đứng sau ông lão Thiên Tinh - người quản lý phụ trách chi nhánh thành Thiên Đô của Thiên Cung Bắc Cực.
“Ông Thiên Tinh đang đợi cậu, đi theo tôi!”
Trần Thiên Cổ liếc nhìn Vương Vũ, ông lão Thiên Tinh thực ra là người nắm quyền của Thiên Cung Bắc Cực, ngay cả cung chủ của Thiên Cung Bắc Cực cũng phải nể phục ông ta vài phần.
Vương Vũ là nhân tài do thích thân Trần Thiên Cổ lựa chọn, nếu không phải vì quy tắc của Thiên Cung Bắc Cực và thân phận của ông ta quá cao thì ông ta đã nhận Vương Vũ là đệ tử thân truyền từ lâu rồi.
“Trưởng lão, không biết tiền bối Thiên Tinh triệu kiến tôi là vì chuyện gì?”, Vương Vũ nghi ngờ hỏi.
“Thực ra chúng tôi đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay rồi. Nhưng cậu không cần lo, cậu vẫn còn trẻ, ở độ tuổi của cậu mà có được thành tích như ngày hôm nay, cũng đủ để chứng minh con mắt nhìn người của mấy ông già chúng tôi không sai!”
“Hơn nữa, sau này, chi nhánh ở thành Thiên Đô sẽ do cậu tiếp quản. Cậu cũng đã sở hữu khí tức của rồng, con đường sau này của cậu là vô hạn!”
“Thiên Cung Bắc Cực …, tương lai vẫn phải trông cậy vào những thanh niên trẻ tuổi như các cậu, để tranh đua với các thế lực khác. Còn trẻ, chịu thất bại cũng là chuyện tốt, cũng coi như là một kiểu rèn luyện cho cậu!”
“Cậu yên tâm, không chỉ mình cậu không thích Tiêu Chính Văn, mà chúng tôi đều có thành kiến với cậu ta. Nếu cậu có cách gì trừng trị cậu ta thì có thể làm thoải mái, chúng tôi sẽ ủng hộ cậu!”
Trần Thiên Cổ nói thẳng.
Lời này của ông ta không chỉ thể hiện quan điểm của bản thân mà còn là lý kiến của mấy lãnh đạo cấp cao trong Thiên Cung Bắc Cực. Vương Vũ nghe vậy, vô cùng phấn khích.
Mặc dù Trần Thiên Cổ không phải là người đứng đầu Thiên Cung Bắc Cực, nhưng địa vị cũng chỉ đứng sau ông lão Thiên Tinh. Chỉ cần ông ta mở miệng thì Vương Vũ sẽ có chỗ dựa vững chắc.
Quan trọng hơn là Trần Thiên Cổ đã nói rõ ý của ông ra rằng muốn giao chi nhánh ở thành Thiên Đô cho Vương Vũ tiếp quản, khiến Vương Vũ vô cùng an tâm.
“Đi thôi!”
Trần Thiên Cổ nói xong liền đưa Vương Vũ đến một khoảng sân nhỏ ở ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực