Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Dạ Ma Thiên bay đến trên bầu trời rồi ra tay với người ở âm phủ.
Một thanh kiếm chém trời đánh thẳng vào một thành trì trong số đó.
Ngay lập tức thành trì đó chìm trong biển máu hôi tanh.
Máu văng khắp trời, thậm chí cả bầu trời đều nhuộm thành màu đỏ, rất nhiều tiếng than khóc kêu gào vọng ra từ trong thành lớn đó.
Chỉ một kiếm mà đã giết chết hàng ngàn vạn sinh linh, qua đó cũng có thể thấy thực lực của Dạ Ma Thiên đáng sợ thế nào.
Sau khi hàng trăm triệu âm binh ở âm phủ bị giết, một bóng người khổng lồ, vóc dáng cao lớn, xung quanh đều được bao phủ trong sương đen cũng nổi lên.
“Đại tướng Dạ Xoa?”
Không ít người ngoài lãnh thổ nhận ra người này, bóng người trong màn sương đen đó chính là sự tồn tại chỉ đứng sau thập điện Diêm Vương trong âm phủ – đại tướng Dạ Xoa.
Dạ Xoa là một quần thể cực kỳ đặc biệt trong âm phủ, trời sinh có sức mạnh của thần, bản chất khát máu, hơn nữa nham hiểm tàn nhẫn, ngay cả mười Âm Soái của âm phủ cũng không dám chọc vào.
Lúc này cái xiên sắt trong tay đại tướng Dạ Xoa bay ra, một vầng sáng màu đen va chạm với kiếm quang màu bạc.
“Ầm!”
Giây phút hai thứ va chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ như thể muốn xé nát bầu trời.
Nhưng người đánh nhau với ông ta dù sao cũng là Dạ Ma Thiên – con cưng của trời ở vùng ngoài vũ trụ.
Một kiếm của gã bị cản lại, sau đó kiếm thứ hai lập tức được vung ra.
Thế tấn công cực kỳ sắc bén không hề có ngăn cách, mà khí tức đáng sợ đó như thể san bằng các ngọn núi xung quanh.
Mặt đất cũng theo đó nứt ra thành một cái rãnh sâu không thấy đáy, nham thạch dưới lòng đất phun trào.
Đại tướng Dạ Xoa tay nắm chặt xiên sắt, ra sức đỡ đòn, không hề rơi vào thế yếu.
Nhưng đối mặt với một đòn tấn công hết lực của ông ta thế mà lại đối phương có thể xem thường, một luồng kiếm quang lướt qua, trước mắt đại tướng Dạ Xoa trắng toát, không thể nhìn thấy vị trí của đối phương.
Nếu chỉ xét về cảnh giới, rõ ràng là đại tướng Dạ Xoa cao hơn một bậc.
Nhưng hai bên vừa lao vào đánh nhau Dạ Ma Thiên đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
Thế tấn công của đối phương vô cùng sắc bén, hơn nữa khi sử dụng thuật pháp và trận pháp gần như đạt đến cảnh giới Quy Chân.
“Sao có thể chứ?”