Chương 656: Đếm ngược mười giây!
Ngưu Tam cúi đầu nói với ông chủ tiệm ngọc thạch: “Ông chủ, dạo này tôi bị hoa mắt, nhìn đồ vật này cứ như một món đồ chơi ấy. Ông nói đi xem nào, đây là súng hay là đồ chơi nhỉ?”
“Cạch!”
Ngưu Tam vừa nạp đạn vừa nói.
“A!”
Ông chủ tiệm ngọc thạch cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt: “Là đồ chơi, là đồ chơi. Anh Tam, anh đâu có hoa mắt!”
“Ha ha ha!”
Ngưu Tam vả mạnh vào mặt ông chủ tiệm ngọc thạch vài cái, giơ súng lên cười: “Có thấy không? Có thấy không? Mẹ nó chứ đây là đồ chơi!”
Hắn giơ ngón tay làm hình súng cứ như là oai lắm ấy!
Đàm Tử Thạch không quan tâm đến việc Ngưu Tam ra oai như thế nào, hắn chỉ quan tâm đến người đẹp trước mặt: “Cô Khương, nếu cô thật sự yêu thằng chồng nhỏ bé của mình, tốt hơn hết là ở bên cạnh tôi một đêm, chăm sóc hầu hạ tôi thật tốt, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc xem có nên tha cho thằng ăn bám đó không!”
Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng, ánh mắt anh chợt trở nên hung tợn: “Nhớ lấy, cô ấy là người phụ nữ của Tiêu Chính Văn tôi. Đừng nói là anh, cho dù cả nhà họ Đàm anh tới đây, cũng phải bò về thôi”.
Đàm Tử Thạch hơi lùi về phía sau, hắn quả thực bị Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ.
Tiêu Chính Văn nói với đám cảnh vệ đang cầm súng: “Các anh là cảnh vệ canh giữ phố ngọc thạch, chứ không phải bọn cướp tiếp tay cho kẻ bất lương. Tôi nhắc nhở các anh lần cuối, bỏ súng xuống”.
Ngưu Tam lập tức cười phá lên: “Ha ha ha! Mày cho rằng mày là ai, tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà sao?”
Đám cảnh vệ có mặt đều bật cười, thằng nhãi này thế mà bắt bọn họ giao súng.
“E là đầu hắn bị cửa đập rồi ấy! Đến bây giờ vẫn còn mơ hồ!”
“Chắc não úng nước ấy, dám ngông cuồng như thế”.
“Chắc là mày vẫn chưa nắm rõ được tình hình nhỉ? Bây giờ bọn tao đã bao vây mày rồi, mày có mọc cánh cũng không thoát được đâu. Quỳ xuống xin tha đi! Biết đâu ông đây thấy vui, cho mày chết nhanh một chút”.
“Kiếp sau chọn nơi đầu thai tốt một tí nhé! Kiếp này chắc không có cơ hội trở mình đâu”.
…
Đám cảnh vệ đều chế giễu Tiêu Chính Văn, lý do chỉ có thể là họ nghĩ rằng Tiêu Chính Văn đã đắc tội thiếu gia Đàm của nhà họ Đàm, đồng nghĩa với việc biến thành một con “cá ươn” không thể trở mình được nữa.
Biết đâu thiếu gia Đàm sẽ cho họ trực tiếp giết Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, nói với Ngưu Tam: “Toàn bộ hành vi của mày ngày hôm nay chính là đùa với lửa đấy, mày đừng có mà hối hận”.
Ngưu Tam đáp: “Đi thôi, có gì muốn nói thì đến đồn cảnh sát bọn tao mà nói! Nói không chừng vẫn còn có cơ hội nói lời cuối cùng”.
Ngưu Tam cười cười, xem ra tên hề Tiêu Chính Văn này sắp bị hắn chơi chết rồi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Chắc mày biết Tống Hậu Lượng ở Tu Hà nhỉ?”
Ngưu Tam bật cười: “Sao, tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp Tu Hà á? Mày định nói mày có quen biết anh ta chứ gì? Loại như mày e là còn chẳng xứng để nhấc giầy cho anh ta ấy chứ, lại còn vọng tưởng được tổng tư lệnh Tống tới cứu”.
“Ha ha ha!”
Đám cảnh vệ xung quanh cũng ồ lên cười, Tiêu Chính Văn này đúng là đầu có đạn.
Tiêu Chính Văn nói: “Tao sợ là mày không dám gặp anh ta”.
Ngưu Tam cười đùa: “Sao, mày thật sự coi bản thân mình là nhân vật máu mặt à? Nếu mày thực sự có thể gọi tổng tư lệnh Tống tới đây, tao đích thân quỳ xuống liếm giày cho mày”.
Ngay khi Ngưu Tam vừa dứt lời, hắn lập tức cười lớn!
Tiêu Chính Văn đã lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tống Hậu Lượng.
“Alo, Tống Hậu Lượng?”
“Chủ soái, anh có chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Tống Hậu Lượng đang họp, nhưng lúc này lại vô cùng cung kính.
“Đến phố ngọc thạch một chuyến đi! Có mấy thằng nhảm nhí đang tranh cãi đòi gặp anh đấy!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Có phải là người dưới trướng tôi khiến chủ soái tức giận rồi không? Tôi lập tức cho bọn họ cuốn gói cút đi”.
Tống Hậu Lượng hoảng sợ, vội vàng nói.
“Cho anh hai phút, tự mình tính toán xem thế nào! Nếu hai phút còn chưa tới, tôi tự ra tay”.
Tiêu Chính Vănh lạnh giọng, nói.
Sau đó, anh cúp máy, nhìn Ngưu Tam với ánh mắt thờ ơ.
Ngưu Tam cười to nói: “Thằng nhãi này giả bộ cũng đỉnh đấy, biết đâu là một diễn viên kịch nhỉ?”
“Ha ha ha!”
Lời nói của Ngưu Tam khiến đám cảnh vệ bên cạnh hắn cười nghiêng ngả.
Gương mặt Tiêu Chính Văn chợt loé lên vẻ hung tợn: “Hy vọng khi Tống Hậu Lượng đến, mày vẫn có thể cười được!”
Khương Vy Nhan kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, gương mặt cô vẫn hiện lên vẻ lo lắng như cũ.
Tiêu Chính Văn nắm tay Khương Vy Nhan, ánh nhìn chắc nịch: “Vợ, tin anh!”
Đàm Tử Tạch đứng một bên nhìn Tiêu Chính Văn dương dương tực đắc, trong lòng hắn chợt có cảm giác không lành.
Hắn vội vàng thúc giục: “Đội trưởng Ngưu, anh mau bắt tên Tiêu Chính Văn đi càng sớm càng tốt! Tránh việc đêm dài lắm mộng, nếu Tiêu Chính Văn thật sự nắm giữ con át chủ bài thì sao?”
Ngưu Tam lại ra vẻ huênh hoang trước mặt Đàm Tử Thạch: “Thiếu gia Đàm, anh yên tâm trăm phần trăm đi! Ở phố ngọc thạch nhỏ nhoi này, Ngưu Tam tôi nói một, không ai dám nói hai”.
Đàm Tử Thạch vẫn cảm thấy có chút bất an trong lòng, tuy rằng hắn không tin một thằng ở rể bé nhỏ có thể gọi tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp tới, nhưng hắn luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn dường như đang che giấu một con át chủ bài nào đó.
Mà con át chủ bài này rất có thể sẽ khiến hắn và Ngưu Tam bước vào vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Sắp hết hai phút.
Ngưu Tam cố ý nhìn ra bên ngoài tiệm ngọc thạch, quả nhiên không có một chút bóng dáng nào của tổng tư lệnh Tống.
“Này, mày là cái thá gì? Lòi đuôi rồi đúng chưa? Mày không nói mày quen biết tổng tư lệnh Tống thì mày đâu có mất mặt, dù sao tao cũng chỉ mới được gặp anh ta từ xa một lần thôi”.
Đám cảnh vệ bên cạnh bắt đầu tâng bốc:
“Đội trưởng, anh thật sự rất đỉnh đấy. Dù sao thì đối với chúng ta, tổng tư lệnh Tống là một nhân vật máu mặt ở Tu Hà đó!”
“Đúng vậy, không ngờ đội trưởng đã từng gặp tổng tư lệnh Tống”.
“Đội trưởng, nếu được thăng cấp, anh đừng quên anh em chúng ta đã từng sát cánh bên nhau đấy nhé!”
“Đúng đấy, anh Ngưu, anh em chúng ta đã thân nhau nhiều năm như vậy. Nếu anh trở thành người có tiếng bên cạnh tổng tư lệnh Tống, anh nhất định phải hỗ trợ nhiều hơn cho anh em đấy!”
…
Ngưu Tam đắm chìm trong những lời khen này, không biết xấu hổ mà đáp lại: “Các anh em yên tâm, sau khi thăng chức, tôi nhất định sẽ tích cực đề bạt các anh trước mặt tổng tư lệnh Tống”.
“Hừ!”
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Mơ giữa ban ngày như vậy thì để đến kiếp sau tiếp tục mơ đi! Còn mười giây cuối cùng cho chúng mày đấy!”
Ngưu Tam vô cùng tức giận, ra hiệu anh em chuẩn bị bắt giữ Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại nhìn thời gian, lạnh lùng nói:
“10!”
“9!”
“8!”
…
Ngưu Tam Tây cười một cách hung tợn, nói: “Mày lại còn đếm ngược, sợ là không biết mình còn sống được bao lâu chứ gì? Tự tính xem mình còn lại bao nhiêu giây đi!”
Gương mặt Tiêu Chính Văn trở nên hung dữ: “Tổng tư lệnh Tống còn chưa tới, hai phút chỉ còn lại mấy giây cuối cùng, tao đang đếm thầm cho tính mạng của chúng mày đấy!”
“3!”
“Chúng mày chỉ còn ba giây cuối cùng”.
Đám người Ngưu Tam đột nhiên run lên, tự dưng cảm thấy hoang mang không thể giải thích được.
“Ranh con! Mẹ mày chứ, mày đang tìm đường chết đấy!”
Ngưu Tam tức giận nói.
“2!”
“Chúng mày còn hai giây nữa, mau tranh thủ hít thở bầu không khí trong lành của nhân gian đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Mẹ! Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Các anh em, chào hỏi anh ta cho tôi!”
Ngưu Tam hét lên một tiếng, hắn vung tay xông về phía Tiêu Chính Văn!
“1!”
Tiêu Chính Văn hét lên.
Sau khi đếm xong, Tiêu Chính Văn bước tới, khí thế trên người đột nhiên bộc phát!
Đồng thời, anh lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người một cái, lạnh lùng nói: “Rất xin lỗi, chúng mày cút xuống địa ngục đi!”