Nghe vậy, Vương Vũ cười chỉ nào quản lý Lữ nói: “Anh có thể hỏi quản lý Lữ!”
“Vương công tử tài giỏi hơn người, là thiên tài số một ở thành Thiên Đô! Hơn nữa, tôi nghe nói trong tương lai, chi nhánh của Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô sẽ so Vương công tử phụ trách. Đương nhiên, Vương công tử có tư cách này!”
Quản lý Lữ vuốt râu, nói với vẻ chế nhạo.
Nghe quản lý Lữ nói vậy, mọi người trong phòng bao đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ Vương Vũ lại có xuất thân như vậy.
Thiên Cung Bắc Cực có quan hệ tốt với nhà họ Khổng, thậm chí có thể nói la một trong những thế lực của nhà họ Khổng.
Phụ trách chi nhánh ở thành Thiên Đô, đồng nghĩa với việc trở thành lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực, cũng có tư cách nói chuyện với nhà họ Khổng.
Một người như vậy đương nhiên là có tư cách lên tiếng ở Ngọc Phụng Lâu.
Chỉ là không ai ngờ, Vương Vũ lại được Thiên Cung Bắc Cực coi trọng đến vậy!
“Chắc các người đã hiểu khoảng cách giữa mình và Vương công tử rồi nhỉ! Đừng nói là các người, ngay cả người của gia tộc các người tới thì cũng không dám nói năng bừa bãi trước mặt ông chủ của chúng tôi!”
“Nhưng Vương công tử thì khác, cậu ấy là quản lý chỉ nhánh tương lai của Thiên Cung Bắc cực, cho nên lời nói của cậu ấy vẫn có trọng lượng!”
“Tôi cũng phải nói rõ với các vị, chỉ cần một câu nói của Vương công tử, tôi sẽ lập tức rời đi, không truy cứu chuyện này nữa!”, quản lý Lữ nói thêm.
Nghe vậy, Tiết Trường Phong và Tần Trường Sinh đều không nói nên lời.
Ngay cả quản lý Lữ cũng đã thắng thắn thừa nhận Vương Vũ.
“Thời gian của tôi có hạn, uống xong ly trà này, tôi còn có việc khác phải làm!”, Vương Vũ sốt ruột thúc giục.
“Được! Tôi quỳ!”
Lý Tử Dương nói xong lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Vũ.
Nhưng đầu gối anh ta còn chưa kịp chạm đất, một bàn tay to lớn đột nhiên túm lấy cổ áo anh ta.
“Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn dùng một tay nhấc Lý Tử Dương lên.
“Anh Lý, quỳ xuống cầu xin vì một chuyện nhỏ như vậy thật không đáng!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên vai Lý Tử Dương.
“Tên họ Tiêu kia! Anh định hại chết chúng tôi sao?”, Chu Đình Đình lật mặt nói.
“Xem ra các người không cần tôi xen vào chuyện này, vậy cũng tốt, các người tự cầu phúc đi!”, Vương Vũ dứt lời thì đặt tách trà xuống, rồi đứng lên.
“Anh Vương, anh…”
Vương Vũ không thèm để ý đến Lý Tử Dương, quay đầu lại nói với quản lý Lữ: “Quản lý Lữ, chuyện ngày hôm nay không liên quan đến tôi, các ông định xử lý thế nào cũng được, tôi cũng không định xen vào!”
Nghe Vương Vũ nói vậy, Chu Đình Đình nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy oán hận nói: “Tên họ Tiêu! Anh có biết anh đã hại chết chúng tôi rồi không?”
Nhưng Tiêu Chính Văn không thèm nhìn cô ta mà quay đầu nói với Lý Tử Dương: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chẳng phải chỉ là đánh một tên nhân viên thôi sao?”