Mấy nhân viên tiếp đón ở trước cửa Vọng Tinh Lâu vội trốn sau cánh cửa kính, căng thẳng nhìn ra ngoài khi thấy Quách Diễn cầm thanh kiếm dài trong tay, sát khí đằng đằng lao về phía Tiêu Chính Văn.
Người nhà họ Lãnh cũng đồng loạt lùi về sau vài bước.
Mặc dù họ đều là người bình thường nhưng có thể cảm nhận được sát khí trên người Quách Diễn không phải là giả.
Hơn nữa một thanh kiếm mềm mỏng như miếng sắt nằm trong tay ông ta mà có thể cứng như thép.
Điều này chứng tỏ Quách Diễn chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể so sánh được.
“Vy Nhan, em đi chậm thôi, cẩn thận bậc thang đấy”.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn bậc thang của Vọng Tinh Lâu lên tiếng nhắc nhở.
Khương Vy Nhan khẽ gật đầu nhưng lại không khỏi lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
Vút!
Một luồng kiếm khí cuốn theo từng lớp sóng nước chém thẳng vào lưng Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Lãnh Hàn Băng đứng một bên cũng bị sóng nước đó tạt lên mặt, cảm thấy đau đớn.
Thấy thanh kiếm sắp chém trúng vào lưng Tiêu Chính Văn, Lãnh Kế Hồng vội vã sải bước chạy đến phía sau Tiêu Chính Văn đỡ đòn.
“Tránh ra! Muốn chết sao?”
Quách Diễn tức giận hét lên với Lãnh Kế Hồng.
Ông ta đã ra đòn thì không thể thu lại được.
Nếu đòn tấn công này chém trúng người Lãnh Kế Hồng thì chắc chắn sẽ chém ông ta làm đôi.
Nhưng người Quách Diễn muốn giết là Tiêu Chính Văn chứ không phải Lãnh Kế Hồng.
“Keng!”
Trong một thoáng, một tia sáng lạnh lẽo xoẹt qua trong không trung.
Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại, thân mình không khỏi run rẩy.
Nếu nhát kiếm này thật sự chém trúng người ông ta thì có lẽ ông ta sẽ chết.
Nhưng Lãnh Kế Hồng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn sẽ không trơ mắt nhìn mình chết.