Chương 498: Anh cũng ở đây?
“Cho các người mười giây, mau chóng cút khỏi đây!”
Tiêu Chính Văn trông rất tức giận, đặc biệt khi anh nhìn thấy bọn chúng quấy rối Đỗ Tình Tuyết, một cơn thịnh nộ đang bùng cháy mãnh liệt trong lòng anh!
“Mẹ kiếp! Mày nói cái đéo gì cơ? Bảo bọn tao cút á? Mày cũng không nghe xem ông mày là ai!”
Gã đầu béo không biết lấy chiếc khăn từ đâu để thấm máu trên đầu, lúc này vẻ mặt vô cùng huênh hoang nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!
“Đánh chết hắn cho tôi! Đánh đến khi nào mẹ hắn không nhận ra hắn nữa thì thôi! Dám đạp ông mày à, mày chán sống rồi đúng không!”
Gã đầu béo đó hất tay, đám đàn em lập tức cười nhạo bao vây Tiêu Chính Văn lại!
“Ái chà chà! Bây giờ lại còn giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân, làm màu quá đấy!”
Bụp!
Bụp!
…
Mấy tên lưu manh đó hùng hổ lao về phía Tiêu Chính Văn, nhưng ngay lập tức, bọn chúng đều bị đánh bay ra ngoài!
“Chuyện… chuyện này sao có thể được?”
Gã đầu béo sợ hãi ngồi bệt xuống đất, khắp người mồ hôi nhễ nhại.
Gã thậm chí không nhìn rõ đối phương đã ra tay như thế nào, đám đàn em của gã đều bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất và không ngừng kêu la thảm thiết.
“Mày… mày đừng qua đây!”
Gã đô con với cái đầu bự lúc này trông chẳng khác gì một chú gà con.
Gã vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chính Văn, gã cảm giác mình như đang bị một con sư tử dũng mãnh nhìn chằm chằm, áp lực trào dâng khiến gã cảm thấy khó thở!
Gã nuốt nước bọt, hai mắt lóe lên, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát lớn: “Mày… mày đừng có mà kiêu ngạo! Đại ca của tao là anh Hổ của phố Đông Hán đấy. Anh ấy là một người rất độc ác, đã từng vào tù ra tội, nếu như mày dám làm gì tao, anh ấy nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”
Nói xong, gã vội vàng lấy điện thoại di động trong túi quần ra gọi điện, sau đó gã nhếch mép, bò dậy từ mặt đất, nhìn Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết, ngạo nghễ nói: “Thằng nhãi, mày chết chắc rồi! Đại ca của tao sẽ tới ngay, nếu mày không muốn chết thì mau cút khỏi đây đi! Nếu không khi đại ca của tao đến thì mày có chạy đằng trời! Đại ca tao là người cầm đầu cả một con phố, mày phá hỏng chuyện tốt của tao, đánh tao và các anh em của tao bị thương, đại ca tao nhất định sẽ lột da róc thịt mày, mày chết chắc rồi!”
Tiêu Chính Văn không buồn để ý đến gã, ngồi ở đó chờ đợi.
Không lâu sau, một vài bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước cửa quán bar, những người đó đều mặc quần áo da, xăm trổ đầy mình, trên tay đều cầm thanh sắt.
Khi Tiêu Chính Văn ra tay, đám người đang nhảy nhót, uống rượu và hát hò trong quán bar đều đã bỏ chạy từ sớm rồi, bây giờ trong quán chỉ còn lại bọn họ và vài nhân viên pha chế.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong quán bar, anh không khỏi cười chế nhạo, sau đó gối đầu vào thành ghế sofa, chuẩn bị chờ đợi màn kịch hay tiếp theo.
Nhóm người sau khi nghe được tin tức vội vàng chạy tới, lúc này lại nhìn thấy Tiêu Chính Văn an nhàn ngồi trên ghế sofa, lửa giận trong lòng bọn chúng lập tức tắt ngúm, trong nháy mắt chuyển hướng nhìn về phía gã to béo.
Gã to béo nhìn thấy anh Hổ đi tới, lập tức chạy đến, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát lớn: “Anh Hổ anh Hổ, anh tới rồi, em bị thằng nhãi này đánh, hắn ta còn ngạo mạn đánh bị thương bao nhiêu anh em của chúng ta, anh mau xử lý hắn đi!”
Anh Hổ vừa nghe thấy câu này, lại nhìn ánh mắt của Tiêu Chính Văn, lúc này tim hắn như hẫng một nhịp!
Bốp!
Gã béo chưa kịp nói xong thì anh Hổ đã tiến tới tát vào mặt gã một cái khiến gã choáng váng!
“Anh… anh Hổ, anh đánh em làm gì, em là Phiêu Tử đây, là hắn đánh anh em chúng ta mà…”
Vẻ mặt Phiêu Tử vô cùng ấm ức, hoàn toàn không hiểu anh Hổ làm vậy là có ý gì.
Bốp!
Kết quả, lại một cái tát mạnh nữa giáng xuống mặt của Phiêu Tử!
Lúc này dù gã có ngu đến đây thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc gã lúc này xoay mòng mòng.
“Có mắt mà không thấy Thái Dương, cút!”
Anh Hổ phẫn nộ gầm lên, sau đó vội vàng cúi đầu khom người với Tiêu Chính Văn, vẻ mặt xu nịnh nói: “Anh Tiêu, trùng hợp thật đấy, ha ha, tên đàn em này không biết phép tắc, cũng không biết anh Tiêu… chuyện này, nếu như anh Tiêu vẫn chưa hả giận thì anh cứ việc đánh đi”.
Vừa nói, anh Hổ vừa đá Phiêu Tử một cách rất thô bạo, khiến gã sợ hãi quỳ phịch xuống đất, nước mắt lưng tròng: “Anh… anh Tiêu, cầu xin anh tha cho tôi, tôi bị mỡ lấp hết não rồi, tôi đáng chết!”
Nói xong, Phiêu Tử lập tức tự tát vào miệng mình mấy cái.
Anh Hổ này chính là kẻ trước đây gây sự ở tập đoàn Đỗ Thị, hắn đã bị Tiêu Chính Văn xử lý một trận!
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Xem ra lần dạy dỗ trước đây vẫn chưa đủ đúng không”.
Trình Hổ vừa nghe xong, trong lòng đột nhiên chấn động, hận không thể xé xác gã béo này ngay lập tức, chọc vào ai không chọc lại cứ chọc vào người đàn ông này!
Hắn vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Không ạ, không ạ, anh Tiêu lại đùa rồi”.
Phiêu Tử thấy bộ dạng anh Hổ khép nép trước mặt người đàn ông này, trong lòng đã biết mọi chuyện không hay rồi, lần này nhất định là đã chọc vào một nhân vật lớn, gã lập tức quỳ xuống, tiếp tục cầu xin: “Anh Tiêu, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Dương, không nên động vào chị dâu, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi”.
“Tha cho anh?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Phiêu Tử, cười nói: “Không phải vừa nãy anh nói muốn đánh tôi đến mức mẹ tôi cũng không nhận ra cơ mà?”
Phiêu Tử mập mạp lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt kinh hãi nói: “Không dám, không dám, tôi không dám nữa, vừa nãy tôi chỉ nói linh tinh thôi, cầu xin anh Tiêu rộng lượng tha cho tên thối tha như tôi”.
“Có gì mà không dám chứ, trước mặt bao nhiêu người quấy rối phụ nữ, còn chuyện gì mà anh không dám à?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh, nhìn Trình Hổ ở phía bên cạnh, nói: “Anh qua đó đánh anh ta đến khi nào mẹ anh ta không nhận ra nữa thì thôi, nếu như anh dám nhẹ tay, thì tôi sẽ đánh anh y như vậy”.
Trình Hổ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, toàn thân run lên vì ánh mắt lạnh lùng của anh.
Hắn không nói gì, tiến lên đá vào người Phiêu Tử, chửi mắng vào câu rồi ngồi xổm xuống, túm lấy Phiêu Tử đang hoảng loạn, tát qua tát lại!
Bốp bốp bốp bốp!
Một lúc sau, mặt Phiêu Tử sưng lên như đầu heo, quả thật dù mẹ gã có đứng ở đây thì cũng không thể nào nhận ra gã được.
“Được rồi, được rồi, cút đi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Bọn chúng đứng ngây như phỗng, dường như chưa phản ứng lại kịp.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Mấy người điếc à? Tôi bảo là cút!”
Đám xã hội đen ngây người ở đó, do dự nhìn nhau một lúc, sau đó lập tức cuốn xéo ra khỏi quán bar, khiến cho các nhân viên phục vụ trong quán sợ phát khiếp!
Tiêu Chính Văn đứng dậy, kéo Đỗ Tình Tuyết đã say mèm nằm bất tỉnh, cô ta hét lên.
“Anh… anh là ai, mau cút ra, cút ra!”
Đỗ Tình Tuyết giãy dụa kịch liệt, Tiêu Chính Văn không còn cách nào đành gượng ép bế cô ta theo kiểu công chúa.
Đỗ Tình Tuyết mặc dù đã say, nhưng vẫn vô thức quàng tay qua cổ Tiêu Chính Văn, dựa vào ngực anh, lầm bầm: “Đừng rời xa tôi, đừng rời xa tôi…”
Tiêu Chính Văn khẽ ngây người ra, nhìn người phụ nữ khuôn mặt đỏ bừng vì say này, trong lòng như dịu lại, bất lực nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu đâu, để tôi đưa cô về”.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đưa Đỗ Tình Tuyết trở lại khách sạn.
Tiện thể giúp cô ta thay áo khoác ngoài.
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà mới của mình, định đi xem đám cưới chuẩn bị đến đâu rồi.
Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Đỗ Tình Tuyết, cô ta tức giận hỏi: “Tiêu Chính Văn! Tối qua ai đưa tôi về?”
“Tôi”.
Tiêu Chính Văn bình thản đáp.
“Vậy… ai giúp tôi thay quần áo…?”, lúc này Đỗ Tình Tuyết đang ngồi trên ghế sofa ở khách sạn, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.
“Ừ, cũng là tôi”, Tiêu Chính Văn nói.
“A! Tiêu Chính Văn, tôi giết anh!”
Tiếng gầm như sư tử của Đỗ Tình Tuyết lập tức vang vọng khắp khách sạn.
Tiêu Chính Văn liền cúp điện thoại, bất lực lắc đầu.
Xem ra phải tìm cơ hội để giải thích mới được.
Sau đó, anh đến căn biệt thự Thương Hải Số Một mà trước đó mình đã mua.
Vừa tới cửa, Tưởng Thái Xung và Tưởng Hoành đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt cung kính nói: “Anh Tiêu, anh tới rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Bày trí thế nào rồi?”
Tưởng Thái Xung vội vàng trả lời: “Cậu Tiêu, cậu yên tâm, mọi thứ đã được bày trí xong hết rồi, cậu nhìn xem”.
Nói xong, Tưởng Thái Xung mở cửa, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi không gian sang trọng và tinh tế bên trong!
Hoa hồng đỏ được rải khắp sàn, còn có bóng bay và các đồ vật trang trí hôn lễ khác.
Trên bức tường ở hành lang treo những tấm ảnh cưới to đùng của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!
Đây là bọn họ chụp bù, do yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Chính Văn nên Khương Vy Nhan mới gật đầu đồng ý.
Nhìn tấm ảnh cưới khổng lồ này, ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.
Vy Nhan, anh đã hứa với em, tuyệt đối sẽ không thất hứa.
Nhìn sơ qua một lượt thấy bố cục khá ổn, Tiêu Chính Văn khen vài câu rồi xoay người rời đi.
Kết quả, vừa bước ra khỏi biệt thự Thương Hải Số Một chưa được bao xa đã vô tình đụng phải Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đang mỉm cười hạnh phúc.
Hai người bọn họ dường như cũng tới biệt thự.
Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn mơ hồ bước ra từ hướng biệt thự Thương Hải Số Một, Ngô Khoan Nghiệp cau mày, hét lớn: “Tiêu Chính Văn, sao anh cũng ở đây?”