Nếu không lúc này e là điện Thần Long đã không còn tồn tại nữa.
“Nếu là chín người khác hợp sức với người này thì sao? Tiêu Chính Văn vẫn còn tư cách chiến đấu sao?”, Ngụy Vinh Kỳ híp mắt hỏi.
Haizz!
Long Cổ khẽ thở dài, dù là hai người trong đó thì Tiêu Chính Văn cũng không thể so sánh về thực lực và sức chiến đấu chứ đừng nói là mười người hợp sức.
Người đàn ông đó bay đến trên bầu trời Chư Thiên Thần Điện rồi nhìn xuống mọi người ở trên quảng trường, chỉ thấy hắn vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một làn khói.
Mọi người nghĩ đây cũng chẳng phải là gì siêu phàm cả, dù là võ giả cảnh giới Thiên Vương cũng có thể làm được.
Nhưng sau khi hắn mở lòng bàn tay ra, làn khói đó ngưng tụ lại, cuối cùng trở thành một mảnh đất, sau đó cỏ cây mọc trong mảnh đất đó rồi bắt đầu nảy mầm.
Nhìn thấy thế, cho dù là người trong Chư Thiên Thần Điện hay là những người nhìn thấy cảnh tượng này qua trận pháp Thiên Kính đều trợn to mắt, há hốc miệng.
Vì đây đã không chỉ là ngưng tụ khí tầm thường nữa mà là đang tạo ra thế giới.
Cỏ cây dần phát triển, mảnh đất đó còn sinh ra giun đất.
Nếu chỉ là tạo ra vật chết thì vẫn không có gì là ngạc nhiên, vậy thì bây giờ vật sống đều đã sinh trưởng đủ để làm chấn động khắp nơi.
Người không hiểu võ thuật chỉ là xem cho vui, còn người biết võ thuật thì thấy đây là môn đạo, lần này ngoài những người đã đến Chư Thiên Thần Giới, hầu hết mọi người đều đồng loạt vỗ tay.
Ngay cả Ngụy Vinh Kỳ trông thấy mọi thứ đều thay đổi sắc mặt.
“Hắn có uy lực tạo ra vạn vật”, Ngụy Vinh Kỳ nhìn lên bầu trời, như có điều suy nghĩ nói.
Ban đầu đó chỉ là một làn khói, bây giờ lại sinh ra cây cỏ và giun, thì tiếp theo sẽ là gì?
Tạo ra một vũ trụ nữa sao?
“Biến!”
Người đàn ông đó vừa dứt lời, cây cỏ và giun vừa được sinh ra lập tức héo tàn, già cõi, mảnh đất đó lại biến thành làn khói.
Ngay sau đó một tay người đàn ông hơi siết lại, làn khói đó lại biến thành một thanh kiếm.
Ánh sáng lóe lên trên thanh kiếm này cực kỳ chói mắt, nó có thể phát ra ánh sáng khi được mặt trời chiếu vào.
Lúc này mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ, vì đây đã không chỉ là sự cách biệt về cảnh giới nữa mà là sự cách biệt rất lớn về đạo cảnh.
Chỉ có đạo cảnh đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể tạo ra vạn vật, còn có thể diễn hóa trời đất.