Nếu để cậu chủ nhà họ Phương nghe được nguyên lời của Tần Lương Ngọc, chắc có lẽ sẽ xé nát miệng anh ta.
Ngay khi phục vụ đang cảm thấy khó xử thì có tiếng bước chân ở phía cầu thang.
Không lâu sau một thanh niên mặc Hoa phục sải bước đi đến trước cửa.
Phía sau hắn còn có mười mấy cao thủ bảo vệ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.
Thấy Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc vần còn ăn uống trong phòng VIP, Phương Thời Anh sầm mặt nói với phục vụ: “Sao họ vẫn chưa cút ra khỏi phòng của ông đây vậy?”
Phục vụ vội vàng cười gật đầu cúi người xuống nói: “Cậu Phương, họ đang dùng bữa, cậu đợi…”
“Bốp!”
Phương Thời Anh không nói nhiều đã vung tay lên tát một cái rõ to vào mặt phục vụ, hừ một tiếng nói: “Ông đây là ai cơ chứ, chúng là cái thá gì?”
“Người đâu, ném chúng ra ngoài”.
Nói rồi hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng phía sau Phương Thời Anh sải bước xông vào phòng, không để hai người ra tay, Tiêu Chính Văn đã chỉ vào không trung.
“Rầm!”
Một luồng sóng khí nổ tung, hai cao thủ Nhân Hoàng bật ra sau, liên tiếp ngã xuống dưới tầng.
Thấy vệ sĩ của mình bị Tiêu Chính Văn đánh ngã, hơn nữa còn bị nội thương nặng, Phương Thời Anh không khỏi nổi giận nói: “Này tên kia, mày to gan lắm đấy! Dám đánh người của nhà họ Phương!”
Phương Thời Anh vừa dứt lời, một ông lão đứng phía sau hắn vội vã bước đến kéo Phương Thời Anh lại nói: “Cậu chủ bớt giận, chúng ta đi”.
Ông lão là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, cũng là người có thực lực cao nhất trong đám hộ vệ này nên có thể nhận ra Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc không hề tầm thường.
Thậm chí với thân phận của ông ta cũng không có tư cách gặp được Tần Lương Ngọc, nhưng không thể giả vờ được khí thế thong dong và bình thản đó.
Nhất là uy danh của nhà họ Phương ở thành Đại Phong cực cao, có thể không xem nhà họ Phương là gì thì chắc cũng có lai lịch không nhỏ.
“Nhưng hắn…”