“Âm Dương Tôn, như anh đã nói tim rồng chính là bí mật lớn nhất, vì thế anh cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây được”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nghe thấy giọng của Tiêu Chính Văn, Âm Dương Tôn vội xoay người lại đối mặt với Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh muốn giết tôi sao?”
“Ừ!”
Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp.
“Anh nên biết nếu anh giết tôi thì anh và phái Quang Minh sẽ có mối thù một mất một còn, một ngày nào đó phái Quang Minh sẽ tìm đến anh”.
Âm Dương Tôn sợ hãi đe dọa.
Không có bất kỳ một tổ chức nào trên thế giới có thể so bì được với sức mạnh của phái Quang Minh.
Hơn nữa phái Quang Minh còn có người là cường giả Vương Cảnh.
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mấy cũng không thể thoát chết.
“Thế cứ đợi Thập Tôn Quang Minh của các anh đến tìm tôi rồi hẵng nói”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt.
“Tiêu Chính Văn, anh dám!”
Âm Dương Tôn hét lên một tiếng đến khản cổ.
Lúc này Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra.
Bấy giờ con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng màu vàng, đâm thẳng vào ngực Âm Dương Tôn với góc độ vô cùng kỳ lạ.
Âm Dương Tôn vung nắm đấm lên đỡ đòn nhưng khi ánh sáng vàng trên dao quân đội năm cạnh lóe lên, cánh tay Âm Dương Tôn lập tức tan chảy, cả cánh tay đều hóa thành máu.
Rõ ràng là sau khi con dao quân đội năm cạnh được trận pháp hỗ trợ thì uy lực đã mạnh hơn một bậc, đều là tấn công với sức mạnh năm mươi phần trăm nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực.
“A!”
Âm Dương Tôn vừa hét lên một tiếng đau đớn thì bỗng không còn nghe thấy tiếng của gã nữa.
Con dao quân đội năm cạnh rút ra khỏi ngực gã, sau đó lại lần lượt đâm vào mấy người còn lại.
Hàng loạt tiếng đâm xuyên vào cơ thể vang lên, bảy Âm Dương Sư đều chết rất thê thảm trên tế đàn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn thi thể của Âm Dương Tôn lại cảm thấy hơi hối hận.
Không nên giết gã dễ dàng như vậy, Âm Dương Tôn có thể tìm được đến đây chứng tỏ gã đã điều tra chuyện này rất lâu rồi, có lẽ anh có thể lấy được manh mối đáng giá nào đó từ gã.
“Haizz!”
Tiêu Chính Văn thở dài, khẽ lắc đầu rồi sải bước đi ra khỏi hang động.
Sau đó anh tắt hết toàn bộ bảy giá cắm nến, cánh cửa đá nặng trịch lại rơi xuống lần nữa nhốt đám người Âm Dương Tôn đã chết bên trong bức tường núi đá.
Thấy chỉ có một mình Tiêu Chính Văn bước ra từ hang núi, cô gái trẻ đón Tiêu Chính Văn cùng với Long Ngao đó cau mày nói: “Anh Tiêu, sao Âm Dương Tôn không ra ngoài với anh?”
“Anh ta sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa!”
Tiêu Chính Văn giơ ngón tay lên chỉ vào một điểm vừa vặn trúng vào giữa trán cô gái trẻ đó.
Hai mắt cô gái trẻ lập tức đờ đẫn, không đến năm phút hộc máu mà chết.
Vừa nãy Tiêu Chính Văn tùy ý vung tay, dùng một loại trận pháp ngay trước mặt cô ta khiến cô ta nhìn thấy cảnh tượng mình chết thảm, mà cô gái trẻ lại tưởng mình đã chết thật.
“Long Vương, tình hình thế nào rồi ạ?”
Long Ngao bước đến hỏi.