“Một mình hắn đúng là không đủ tư cách, nếu tôi đánh với hắn thì sao?”
Lúc này trong bóng tối một người có vóc dáng cao lớn bước ra, khi người ta gỡ mặt nạ xuống dường như cả Hoa Quốc đều vang lên tiếng xì xầm.
“Aisin Gioro, Fulin?”
Thậm chí có khá nhiều người gọi luôn tên của ông ta.
Cũng là hoàng tộc, cũng là Đế Vương trong truyền thuyết, nhưng sao ông ta lại có thể trở thành một thành viên của Cửu U Cung chứ?
Chỉ là so với Nữ Đế, trên người ông ta có khá nhiều tà khí chứ không phải khí tức Chân Long.
“Ông?”, Nữ Đế lạnh nhạt nhìn Fulin, không có một chút oán hận mà lại toát ra sát khí như gặp phải kẻ thù.
“Đúng thế, là tôi. Mọi người đều là hoàng tộc, nhưng bà lại không có xác thịt, chỉ là một ý nghĩ còn sót lại mà có thể thắng được sao?”, Fulin cười gằn nhìn Nữ Đế.
“Tên giặc to gan! Cướp Hoa Quốc của ta”.
“Mấy ngàn năm, Hoa Quốc sao có thể là thứ các ông có thể cướp đi được?”
Nói rồi khí tức Đế Vương quanh người Nữ Đế càng mạnh hơn, con rồng nước đó cũng càng thêm sinh động.
Ngược lại bên phía Fulin, khí tức Đế Vương đó giảm bớt, khí tức quanh người lại thêm mấy thêm tà ác.
“Quả nhiên nhà họ Aisin Gioro không được trời đất công nhận, càng không được Long tộc công nhận”, Lý Chính Đạo trầm giọng nói.
Nhưng cho dù Fulin có còn khí tức Đế Vương hay không cũng đã chiếm được thời cơ.
Hắc Bào trước đó bị thương nặng cũng nhanh chóng hồi phục lại, cùng Fulin tựa vào nhau tạo thành một thế giác công bao vây Nữ Đế trong đó.
Thấy hai cao thủ muốn kết hợp nghênh chiến với ý niệm còn sót lại của Nữ Đế, mọi người không khỏi lo lắng.
“Nữ Đế liệu có thể thắng được không?”, Tần Vũ nãy giờ luôn quan sát tình hình lau mồ hôi lạnh trên trán lẩm bẩm.
“Bà ta thật sự có thể ứng chiến với hai vị cao thủ chỉ bằng tàn niệm ư?”, Tư Mã Tư nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Nữ Đế uy phong bên bầu trời, cau mày nói.
Đều xuất thân từ hoàng tộc, đều mang dòng máu hoàng tộc, nhưng Tư Mã Tư chắc chắn rằng Tư Mã Viêm không có dũng khí như Nữ Đế.
Càng không thể ứng chiến với hai vị cao thủ bằng tàn niệm.
“Giữa Nữ Đế và Cửu Thiên Huyền Nữ có mối quan hệ nào đó, hơn nữa, bà ta không hề kinh khủng như trong sử sách, bà ta là người được trời đất công nhận!”
“Cho nên, người nhà họ Võ khác xa với người nhà họ Tư Mã các người”, Khổng Tề Thiên nói với vẻ vô cảm.
“Ông nói cái gì?”
Nghe vậy, Tư Mã Tư tức giận đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Khổng Tề Thiên với đôi mắt đỏ như máu.
“Sự thật sẽ chiến thắng lời bao biện. Dù sao trên người Võ Anh Hào cũng có khí chất ngay thẳng! Cậu có không?”