Trong lòng Tiêu Chính Văn cũng rất hoang mang.
Dupand trước đây là một ví dụ điển hình.
Ba quả cầu lửa mà cụ ta phóng ra không hề mạnh, chỉ là chói mắt vào ban đêm mà thôi.
Với tư cách là trưởng lão bảo vệ đất nước, sức mạnh không nên chỉ hào nhoáng bên ngoài như vậy.
“Bởi vì, chúng tôi là dân tộc bị nguyền rủa!”
Antira trầm giọng nói.
“Dân tộc bị nguyền rủa ư?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Đã là thời đại nào rồi mà còn tin vào những lời nguyền rủa?
Nhưng lúc Tiêu Chính Văn đang nghi hoặc thì Antira đã vươn bàn tay nhăn nheo ra ấn lên ngực Tiêu Chính Văn.
Lạnh!
Bàn tay nhăn nheo ấy như vừa được lấy ra khỏi thùng băng, áp lên lồng ngực Tiêu Chính Văn, toát ra từng đợt ớn lạnh.
“Từ thời cổ đại ở nước Lý, cảnh giới Thiên Vương chính là một đường ranh giới, có rất nhiều người lúc đạt đến cảnh giới Thiên Vương lại lựa chọn không đột phá cho đến lúc chết!”
“Còn có nhiều người sau khi đột phá cảnh giới Thiên Vương không lâu đã tự sát! Không phải chúng tôi không trân trọng mạng sống của mình, mà là chỉ cần người nước Lý đột phá cảnh giới Thiên Vương thì sẽ phải chịu nỗi khổ của sự rét lạnh!”
“Giống như sinh ra trong địa ngục!”
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn vô thức nhìn Ticha.
Thấy Ticha khẽ gật đầu, Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.
Trên đời này thật sự có điều kỳ lạ vậy sao?
Cường giả cảnh giới Thiên Vương đã có thể nhìn thấu trời đất, dung hợp với thiên nhiên và có thể sử dụng được đất, nước, lửa, gió trong tự nhiên.
Nhưng cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc thường chuyển nó thành sức mạnh chiến đấu, vì vậy mới nói các cảnh giới dưới Thiên Vương đều là giun dế.
“Dấu ấn này sẽ biến mất sau hai mươi tư giờ. Đến lúc đó, nếu cậu vẫn chưa ra ngoài thì cậu cũng sẽ bị dính lời nguyền như chúng tôi!”
Ticha và Tiêu Chính Văn đều sững sờ.
Ý của Antira là cho phép anh vào trong sao?
Tiêu Chính Văn nhìn Antira với vẻ khó hiểu, nhưng trong nháy mắt, bóng dáng của Antira đã biến mất!
Cho đến khi hình bóng của Antira biến mất hoàn toàn, Ticha mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi mặt đất.