Đáng tiếc, cùng với sự mất tích của Thường Ngộ Xuân, nhà họ Thường vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội giống như vậy nữa!
Khổng Hựu Bang đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Hứa Văn Long, nói với ý đồ sâu xa: “Văn Long à, nhà họ Khổng chúng tôi không yêu cầu cậu trở thành nhân vật truyền kỳ giống như Thường Ngộ Xuân, chỉ cần cậu có thể trở thành sức mạnh giúp nhà họ Khổng giành được một vị trí là đủ rồi!”
Hứa Văn Long nghe vậy thì vội vàng quay đầu nói: “Ông Khổng, xin cứ yên tâm, Hứa Văn Long nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh!”
“Thật ra người có thể phân cao thấp với Hứa Văn Long hiện tại cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có…”
Nói tới đây, Khổng Vạn Thắng ưu tư đưa mắt nhìn lên Tiêu Chính Văn đang bình thản ngồi ngay ngắn bên trên bục cao phía xa.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vừa mới đặt tách trà xuống, lại quay đầu nói riêng gì đó với ông cụ Quý.
“Hắn đã ở trong Sở Tư Pháp rồi, đáng lý sẽ không đích thân tới ra tay mới đúng!”, Hứa Văn Long lộ ra một nụ cười lạnh tanh.
“Trương Lăng Phong của nhà họ Trương cũng không được xem thường, lần này, nhà họ Trương đã dồn toàn lực rồi!”
Khổng Hựu Bang lại nhắc nhở.
“Ông Khổng, ông cứ việc yên tâm, trước đây tôi đã từng quan sát Trương Lăng Phong rồi, chẳng qua chỉ là một cái vại thuốc mà thôi, dựa vào đan dược để đột phá thẳng lên Nhân Vương cấp ba, không có thời gian trầm lắng, căn bản chẳng có gì đáng sợ!”
Hứa Văn Long tự tin phá lên cười.
Vào khoảnh khắc Hứa Văn Long vừa mới nói dứt lời, chỉ thấy rất nhiều tia sáng rực rỡ bay về hướng ngọn núi chính thứ hai ở Thiên Sơn từ phía chân trời!
Lúc này, không chỉ có các chưởng giáo của năm đại danh sơn mà ngay cả những người đại diện phát ngôn của các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đồng loạt bay theo sau lưng Bạch Chiến Sinh về phía Thiên Sơn!
“Các vị, tôi là Bạch Chiến Sinh, đại diện cho vùng ngoài lãnh thổ và võ tông thế tục chính thức tuyên bố, trận đấu bắt đầu!”
Bóng dáng của Bạch Chiến Sinh chậm rãi chạm đất cùng với lời tuyên bố hùng hồn.
Bạch Chiến Sinh vừa nói dứt lời, một ông lão tóc trắng tiến lên trước một bước, cao giọng nói với mọi người bên dưới: “Xin mời chưởng giáo Tung Sơn - tiền bối Triệu Kế Hồng chủ trì trận đấu cho chúng tôi!”
Ông lão vừa nói hết câu, một người đàn ông trung niên ngập tràn ánh hào quang, giống như thánh thần giáng thế, tiến lên trước một bước rồi liếc nhìn xuống dưới!
Chỉ thấy ánh hào quang ngút trời đó bao trùm lấy toàn bộ mười tám ngọn núi chính của Thiên Sơn, trên người tất cả mọi người đều được bao phủ những ánh hào quang rực rỡ màu vàng!
Chân Triệu Kế Hồng đạp lên trên đám mây bảy màu bay tới, luồng khí tức cường đại như biển khói càng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều phải hít sâu.
Vào lúc Triệu Kế Hồng đặt chân lên trên bục cao, gần như tất cả chưởng môn chưởng giáo của các phái trong võ tông đều đồng loạt đứng dậy hành lễ với Triệu Kế Hồng!
Dù gì đối diện với cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng, bọn họ rõ ràng chỉ bé nhỏ như con kiến!
Duy chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn bình thản thưởng trà, thậm chí từ đầu chí cuối, ngay cả mắt cũng không buồn nhướn lên.
Mọi người đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng không khỏi cau mày.
Dù cho Tiêu Chính Văn cậu vô địch thiên hạ, nhưng cậu nhiều nhất cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, cậu lại dám vô lễ như vậy?