Cùng lúc này, bên phía Tiêu Chính Văn.
Anh đã đến khách sạn Mạnh Ngọc Đường.
Toàn bộ khách sạn được xây dựng theo lối kiến trúc cổ, có rồng và phượng hoàng vàng chạm khắc nổi bật ở cửa, hai bên là kiến trúc sân vườn, rừng cây và lầu nhỏ.
Vừa bước vào cửa chính anh đã nhìn thấy một hòn nam bộ cực lớn.
Đi qua hòn nam bộ là đến sảnh chính, rộng khoảng năm sáu trăm mét vuông, rất rộng rãi thoáng đãng.
Lúc này, Hoàng Khắc Long mặc một bộ vest đắt tiền, chắp tay sau lưng, đứng trong sảnh chính, chờ Tiêu Chính Văn với nụ cười trên môi.
Bên cạnh hắn còn có ông Ngụy, vẻ mặt lạnh lùng với cặp lông mày bạc trắng.
Ông ta nói nhỏ: “Cậu ba, đã mười phút trôi qua rồi, sao Tiêu Chính Văn vẫn chưa tới nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta sợ không dám đến sao?”
Hoàng Khắc Long nhếch miệng cười khẩy chế nhạo: “Không đâu, mặc dù tôi chưa tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng từ lần tiếp xúc trước có thể thấy, hắn là một kẻ cực kỳ tự phụ và không coi ai ra gì! Bữa tiệc hôm nay, hắn nhất định sẽ tới! Bởi vì hắn sẽ không tha thứ cho kẻ nào uy hiếp đến Khương Vy Nhan và con gái hắn!”
“Hoàng Khắc Long tôi và Vương Dược Cốc phía sau tôi đều là mối đe dọa tiềm tàng đối với hắn!”
“Vì vậy, hắn nhất định sẽ tới! Bảo hai vị tông sư đợi trong phòng thêm một lát nữa”.
Nói xong, Hoàng Khắc Long nhếch mép cười nhạt, cứ như thể hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ông Ngụy cũng cười nói: “Tôi sẽ đi thông báo cho hai vị tông sư”.
Nói xong, ông Ngụy quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, bóng người Tiêu Chính Văn lại xuất hiện từ đằng sau hòn nam bộ.
Anh hai tay đút túi quần nhàn nhã sải từng bước đi về phía Hoàng Khắc Long.
Hoàng Khắc Long thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt, bước lên vài bước, nói: “Chủ soái Tiêu, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ ơn phúc của cậu chủ Hoàng, tôi rất khỏe”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh trả lời.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại chứa đầy mùi thuốc súng!
Hoàng Khắc Long nhíu mày, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng vẫn che giấu được cảm xúc, đưa tay ra nói: “Chủ soái Tiêu, hôm nay, tôi đến để hòa giải với anh, mời vào”.
Tiêu Chính Văn không từ chối, bước lên phía trước.
Hoàng Khắc Long dẫn Tiêu Chính Văn đến phòng bao.
Sau đó, hắn nói nhỏ với mấy tên vệ sĩ đang đứng ở cửa: “Lập tức hành động theo kế hoạch! Đêm nay, không được để Tiêu Chính Văn sống sót rời khỏi đây!”
“Rõ, thưa cậu ba!”
Mấy tên vệ sĩ đáp, rồi nhanh chóng rời đi.
Hoàng Khắc Long cố nặn ra nụ cười rồi bước vào trong: “Chủ soái Tiêu, để tôi giới thiệu với anh, hai vị này là tông sư của Dược Vương Cốc chúng tôi!”
Hoàng Khắc Long nói, đưa tay về phía hai ông lão đang ngồi trong phòng bao.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, từ khi bước vào phòng bao, anh đã nhìn thấy hai lão già này.
Tông sư võ đạo!
Hơn nữa, thực lực cũng không hề thấp!
Nếu tính theo hệ thống chiến lực của quân đội thì hai người này ít nhất phải có thực lực của chủ soái thiên cấp bốn sao.
Từ sau khi Tiêu Chính Văn bước vào phòng, toàn thân hai vị tông sư này toát ra sát khí ngút trời, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Nếu là người bình thường thì đã bị loại sát khí này làm cho choáng váng, gục xuống đất rồi.
Nhưng Tiêu Chính Văn không phải người bình thường.
Anh là vua Bắc Lương, đã có thực lực của Bán Bộ Thiên Vương.
Đối với loại áp lực và sát khí này, anh chẳng hề sợ hãi!
Vì vậy, sau khi Tiêu Chính Văn bước vào, anh bình tĩnh ngồi đối diện hai vị tông sư, bưng tách trà trên bàn lên uống vài ngụm.
Sắc mặt Hoàng Khắc Long tối sầm lại, nhưng vẫn giới thiệu: “Hai vị này đều là trưởng lão của Tàng Kiếm Các, lần lượt là tông sư Tần Thái Bác và tông sư Đàm Vô Nham!”
“Hai vị tông sư này hiện đang làm việc cho Dược Vương Cốc chúng tôi”.
“Chủ soái Tiêu thấy thế nào?”
Cuối cùng, Hoàng Khắc Long nhìn Tiêu Chính Văn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy.
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn hai vị tông sư đang ngồi trước mặt, rồi lắc đầu nói: “Cậu chủ Hoàng, tôi cứ nghĩ anh sẽ học được bài học hoặc sẽ trở nên thông minh hơn, nhưng không ngờ, anh vẫn ngu ngốc như vậy”.
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Khắc Long tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chủ soái Tiêu, lời này của anh là có ý gì? Hôm nay, tôi đặc biệt tìm anh để hòa giải, nhưng với thái độ này của anh, tôi nghĩ việc hòa giải giữa chúng ta e là khó có thể tiếp tục rồi”.
“Ha ha”.
Tiêu Chính Văn cười chế nhạo, đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Hoàng Khắc Long nói: “Cậu chủ Hoàng, anh nghĩ hai vị tông sư này có thể làm bản soái sợ sao? Anh như vậy đúng là coi thường vua Bắc Lương của Hoa Quốc rồi đấy!”
Nghe vậy, Hoàng Khắc Long cũng cười nói: “Chủ soái Tiêu, tôi nghĩa anh thật sự hiểu lầm rồi. Hai vị tông sư này chỉ đến để bảo vệ tôi thôi, họ không có ý gì khác”.
“Ồ? Vậy sao?”
Khóe miệng Tiêu Chính Văn khẽ nhếch lên, giễu cợt: “Vậy đám người mai phục ngoài cửa lớn và cửa sổ kia là có ý gì?”
Một câu nói đã khiến cả phòng bao rơi vào khoảng lặng.
Sắc mặt Hoàng Khắc Long trở nên u ám, ánh mắt lộ ra vẻ xấu xa.
Chết tiệt!
Sao hắn có thể biết được chứ?
Chẳng lẽ, chỗ nào đó xảy ra sơ suất rồi?
Nhưng!
Chắc không đâu!
Người bên ngoài đều được sắp xếp sau khi Tiêu Chính Văn bước vào.
Lẽ nào, hắn có thể nhìn xuyên thấu mọi vật?
Thấy vẻ mặt u ám của Hoàng Khắc Long, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đừng nghi ngờ nữa, giác quan thứ sáu của tôi mạnh hơn của các người nhiều! Động tác của đám người bên ngoài quá lớn, hơn nữa thực lực cao nhất e là cũng chỉ đến cảnh giới quân vương và võ sư võ đạo. Sắp xếp như vậy, cậu chủ Hoàng đúng thật là coi thường bản soái quá rồi!”
Câu nói này đã khiến Hoàng Khắc Long sững sờ, lộ ra bộ mặt thật, hung hăng nói: “Tiêu Chính Văn! Tốt Lắm! Nếu mày đã biết rồi thì tao cũng không cần phải giả vờ nữa”.
“Không sai! Bây giờ tao muốn mày phải quỳ xuống xin lỗi tao, xin lỗi Dược Vương Cốc!”
“Nếu không, hôm nay cho dù mày là vua Bắc Lương thì tông sư Tần và tông sư Đàm cũng sẽ không để mày rời đi dễ dàng đâu!”
Lúc này, Hoàng Khắc long đã nói ra mục đích thật sự của mình.
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng bao và ngoài cửa sổ có mười mấy người cầm vũ khí, mặc đồ màu đen đột nhiên xông vào.
Bọn họ đều là người Hoàng Khắc Long đã sắp xếp từ trước.
Tuy thực lực không đủ mạnh, nhưng cũng đủ dùng.
Dù sao nhân vật chính của ngày hôm nay cũng là hai vị tông sư.
Nhìn thấy mấy chục người xông vào, Tiêu Chính Văn hờ hững mỉm cười, sau đó đứng dậy, chống tay, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nói: “Nếu không muốn chết thì rời khỏi đây ngay lập tức! Bản soái cho các người mười giây suy nghĩ, khi hết thời gian, các người sẽ trở thành xác chết lạnh lẽo dưới chân của bản soái!”