Điền Văn bày ra vẻ mặt khổ sở cụng ly với Trần Ngạo, uống cạn ly rượu mạnh giống như uống nước đắng!
“Cậu chủ Văn, anh không cần phải lo lắng quá đâu!”
“Chắc hẳn mọi người đều biết Hàn Tín nhỉ? Người này từng chịu mối nhục phải bò qua háng người khác, thế nhưng sau này thì sao? Không phải vẫn đứng trên thiên hạ đó sao? Chỉ cần còn thực lực thì vẫn có thể khôi phục và phát triển, sau này anh nhất định có thể rửa sạch mối nhục khi trước!”
Trần Ngạo vỗ lên bả vai Điền Văn, an ủi vài câu.
Những lời này của hắn khiến cho Điền Văn cảm thấy dễ chịu hơn không ít, giống như Trần Ngạo đã nói, chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống thì ai có thể bảo đảm sau này hắn không thể vượt qua được Tiêu Chính Văn?
Không thể trả lại cho Tiêu Chính Văn gấp mười, gấp trăm lần mối nhục ngày hôm nay?
“Các vị, tôi vẫn còn chút việc nhỏ cần đi xử lý, mọi người cứ vui vẻ, không say không về nhé!”
Trần Ngạo chắp tay nói với đám người, sau đó bước nhanh về phía cổng lớn.
Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ Trần Ngạo chắc chắn là muốn đi truy sát Tiêu Chính Văn!
“Chúc cậu chủ Trần chiến thắng trở về!”
Điền Văn ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt phấn khích.
Trần Ngạo quay đầu liếc nhìn Điền Văn, bình thản cười nói: “Tôi đi rồi về!”
Thật ra cho dù Trần Ngạo không nói, mọi người đang có mặt cũng hiểu rõ hôm nay nhà họ Trần không thể bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đã khiến cho nhà họ Trần bị mất mặt ở trên chính địa bàn của họ, nếu như nhà họ Trần không bắt Tiêu Chính Văn trả giá thì sau này còn ai coi nhà họ Trần ra gì nữa đây?
“Trần Ngạo! Cậu muốn làm gì?”, Trần Huy Tổ tiến lên trước chắn đường đi của Trần Ngạo.
“Cút ra! Nơi này không có chỗ cho ông lên tiếng!”
Trần Ngạo lạnh lùng liếc nhìn Trần Huy Tổ.
Ở nhà họ Trần, ngay cả người làm cũng có địa vị hơn Trần Huy Tổ, Trần Ngạo đâu coi Trần Huy Tổ ra gì?
“Tôi nhắc nhở cậu một câu, cậu Tiêu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, loại người này cậu tốt nhất đừng động tới, nếu không hậu quả…”
“Bốp!”
Trần Huy Tổ còn chưa nói hết câu, Trần Ngạo đã vung tay giáng cho ông ta một cái tát rất kêu, nói: “Cút!”
Vừa nói dứt lời, Trần Ngạo đi thẳng mà chẳng buồn quay đầu.