“Nhưng dù sao thiên phú cũng không phải là nền tảng vững chắc, Trương Đạo Linh đại diện cho nhà họ Trương, nắm chắc một trăm phần trăm phần thắng, thế nên có lẽ Dược Vương Cốc chúng ta có thể nhân cơ hội này đứng về phía nhà họ Trương, đồng thời giành lại lợi ích mà Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã cướp mất”.
Nói đến đây Đại trưởng lão ngước mắt lên nhìn dược sư Hoàng như đang đợi câu trả lời chắc chắn từ cụ ta.
Nghe thế dược sư Hoàng khẽ gật đầu, đứng lên nói: “Ông nói thế tức là mấy vị trưởng lão cũng có ý này sao?”
“À thì…”
Đại trưởng lão do dự một lát mới nói: “Đúng thế, ý của mấy vị trưởng lão là nhân cơ hội này xuất thế lần nữa, Dược Vương Cốc chúng ta sao có thể bị một mình Tiêu Chính Văn chèn ép không ngóc đầu lên được chứ?”
Dược sư Hoàng chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Các ông đâu biết được mối quan hệ phức tạp trong đó, những gì ông thấy lúc này chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi”.
“Nếu vì bọn họ mà chúng ta chọn đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn thì kết quả không thể tưởng tượng nổi đâu”.
Nghe cụ ta nói thế, Đại trưởng lão không khỏi sửng sốt, khó hiểu nói: “Cốc chủ, ai mà không biết đắc tội với nhà họ Trương thì là kẻ thù của cả võ tông, Tiêu Chính Văn…”
“Sai rồi!”
Không để Đại trưởng lão nói hết câu, dược sư Hoàng ngắt lời: “Cả võ tông ư? Vậy tại sao Võ Thần Tông không lên tiếng? Tại sao Thiên Tử lại không có bất kỳ động tĩnh nào? Nguyên nhân là gì?”
“Đừng hành động ngu ngốc, cứ đợi thời cơ!”
Nghe thế tâm trạng Đại trưởng lão không khỏi chùng xuống.
Quả thật trong tất cả tin tức đều không có bóng dáng của Võ Thần Tông và Thiên Tử, đến hôm nay hai bên cũng chưa lên tiếng.
Dường như Võ Thí Thiên cũng cách biệt với thế giới.
“Ý của ông là…”
Dược sư Hoàng chắp hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại nói: “Ông biết tại sao cuộc nổi loạn của Tần Vương lại thất bại không?”
“Chuyện này… tôi không biết”.
Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Trong Côn Luân có một ông lão chỉ cần giơ tay lên đã khiến Võ Thí Thiên cam lòng chịu thua, Trương Đạo Linh thì là cái gì? Lẽ nào ông nghĩ Trương Đạo Linh thật sự mạnh hơn Võ Thí Thiên sao?”
“Có một số thứ không thể chỉ nhìn bề nổi, ngay cả Võ Thí Thiên cũng phải im lặng chứng tỏ ông ta rất kiêng dè. Ông ta đang kiêng dè ai?”
Nghe thế ông lão sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa nói: “Cảm ơn cốc chủ đã nhắc nhở, nói cách khác Tiêu Chính Văn còn có con át chủ bài?”