Ông Chu đưa chiếc khiên nhỏ cho Từ Vĩnh Hạo, thậm chí không hỏi ý kiến của Khúc Hoành.
Tuy Khúc Hoành vẫn còn ngờ vực, nhưng ông Chu cưỡng ép như thế, cộng thêm Từ Vĩnh Hạo là người của gia tộc có cường giả ngoài lãnh thổ, thế nên ông ta cũng chỉ đành để mặc hai người sắp đặt.
“Ừ, ông Chu có lòng rồi, đợi khi bố tôi trở về từ ngoài lãnh thổ, tôi nhất định sẽ nói mấy lời tốt đẹp cho ông trước mặt ông ấy”.
Từ Vĩnh Hạo kiêu ngạo nói.
Sau đó tiện tay cất tín vật vào túi.
Bên phía Âu Lục, Filkant cũng dễ dàng móc nối với người khác.
Chưa đến bảy giờ tối, hắn đã vội vã chạy đến phòng tổng thống của khách sạn Ritz để gặp Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào. Tôi đã đánh tiếng trước với người canh giữ tòa trận pháp rồi, tuyệt đối sẽ không ai biết chúng ta vào tòa trận pháp trước một bước”.
Filkant cung kính nói, từ sau tối hôm trước nhìn thấy thái độ kính cẩn của Andre với Tiêu Chính Văn, hắn cũng có tâm lý sùng bái vô điều kiện với Tiêu Chính Văn.
Bây giờ trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn y hệt như một vị thần.
Thậm chí hắn cũng không có hứng thú để ý đến người đẹp đã đính hôn với hắn gọi điện cả một ngày cho hắn.
“Được rồi. Chúng ta đi xem trong tòa trận pháp cất giấu bảo bối gì”, Tiêu Chính Văn đứng lên nói.
Hai người đi thẳng đến sân thượng trên tầng cao nhất, sau đó lên một chiếc trực thăng.
Tiếng phành phạch vang lên, máy bay trực thăng bay thẳng đến thủ đô nước Phá Lý.
Trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, chiếc trực thăng từ từ đáp xuống trước tòa trận pháp ở phía Tây Bắc học viện võ thuật.
Tiêu Chính Văn và Filkant một trước một sau bước đến cửa.
Filkant tiết lộ thân phận của mình, mấy cường giả cảnh giới Thiên Vương một sao canh giữ ở cửa khẽ gật đầu, sau đó mở cửa ra.
Tiêu Chính Văn và Filkant sải bước đi vào tòa trận pháp, tòa nhà này được xây dựng theo kết cấu bằng gỗ, trang trí vô cùng đơn giản.
Hoặc nơi này vốn dĩ là một tòa nhà làm bằng gỗ được lưu truyền từ thời xa xưa.
Đi lên bậc thềm bằng gỗ chậm rãi bước lên tầng, ngọn đèn hai bên sẽ lóe sáng theo mỗi bước đi.
Mang đến cảm giác vô cùng kỳ lạ cho mọi người.
Hai người đi đến tầng cao nhất, khi ánh đèn bật sáng lần nữa thì thấy vô số hộp vàng được xếp ngay ngắn trên mười mấy giá sách.
Bên trong mỗi hộp đều có một “chìa khóa” của trận pháp.
Tiêu Chính Văn đi ngang qua từng giá sách rồi đưa tay sờ bề mặt những chiếc hộp bằng vàng này.
Mỗi khi ngón tay anh chạm khẽ vào, những chiếc hộp này sẽ phát ra ánh sáng màu đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Filkant kinh ngạc đến mức trố mắt nhìn.
Thật ra vào được tòa trận pháp mới chỉ là bước đầu tiên, có thể lấy được trận pháp cao cấp hay không còn phải phụ thuộc vào vận may của từng người.
Dù người canh cửa không cản lại, nhưng không có cơ duyên, không có vận may, càng không có thực lực thì mấy chiếc hộp bằng vàng đó cũng sẽ không phát sáng.