“Với thân phận của sư phụ, có thể cử đệ tử tới tham gia thi đấu đã là nể mặt bọn họ lắm rồi! Chưa nói là bọn họ, nhà họ Khổng và hoàng tộc cũng phải nể mặt sư phụ mấy phần!”
“Có điều, sau này đừng đề cập tới Tiêu Chính Văn gì nữa, so bì với mấy kẻ này quá mất mặt sư phụ!”, Trương Cảnh Nhạc nhíu mày lên tiếng.
Trương Cảnh Nhạc nghĩ đệ tử của ông ta bất kể xét về các mối quan hệ hay tài nguyên đều vượt xa Tiêu Chính Văn mấy mươi con phố.
Hơn nữa bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, Lữ Đồng Quang lại là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, giữa hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Trương Cảnh Nhạc không tin Tiêu Chính Văn giết chết Tư Mã Lôi và đánh bại mấy người Khổng Tề Thiên.
Ở ngoài lãnh thổ, chuyện này quá nhiều, nhưng cuối cùng khi truy ra có người nào không mượn tay đại tài nào đó mới có thể làm người khác kinh ngạc đến thế đâu?
Hơn nữa quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Võ cực kỳ thân thiết, ai dám đảm bảo không phải đại tài nhà họ Võ nhân lúc Tiêu Chính Văn đánh nhau với Tư Mã Lôi để ra tay giết Tư Mã Lôi, chèn ép nhà họ Tư Mã chứ?
Không phải Trương Cảnh Nhạc xem thường Tiêu Chính Văn mà là Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nếu tính ra vẫn chưa đến ba mươi tuổi, mà mấy người Khổng Tề Thiên ai cũng đã có thêm một con số không phía sau, lớn hơn Tiêu Chính Văn mấy chục tuổi.
Con đường võ thuật này chung quy lại vẫn phải cần thời gian tích lũy, một người chưa đến ba mươi tuổi không thể nào có chiến tích đáng sợ đến thế.
Lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là vài thế lực lớn nào đó đang làm quá lên.
Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ may mắn được các thế lực lớn này nhìn trúng.
“Nói hay lắm”.
Vừa dứt lời, một người đàn ông nho nhã mặc áo dài màu xanh sải bước đi đến.
“Với tư chất của cháu, so với Tiêu Chính Văn đó quả đúng là đang tự hạ mình xuống, thật ra lần tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn này, sở dĩ bị Tiêu Chính Văn chiếm hời chẳng qua là mấy người Tề Thiên chưa từng xem trọng Tiêu Chính Văn thôi”.
“Hơn nữa nhà họ Võ cũng làm không ít thủ đoạn ở đằng sau, nếu không sao có thể đến lượt Tiêu Chính Văn lộ diện?”
Nghe thế Lữ Chính Quang quay sang nhìn người đàn ông áo xanh, sau đó chắp tay nói: “Bác ạ, nói không sai”.
Người này họ Khổng, tên là Khổng Hữu Đạo.
Chính là một trong bốn hộ vệ lớn của nhà họ Khổng.
Nhưng lúc này Khổng Hữu Đạo bị thương nặng, khí tức không ổn định.
“Ừ, với bản lĩnh của cháu trai, cháu phải giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi Vinh Thành này”.