Chương 514: Kế hoạch báo thù
Hôm đó, Bắc Lương chấn động!
Hoa Quốc chấn động!
Chủ soái Bắc Lương – nhân vật bất diệt của Hoa Quốc, long soái cấp năm sao trao lại chức soái, bỏ lại chức chủ soái Bắc Lương để về quê nhà!
Nhưng anh mới hơn hai mươi tuổi!
Mặc dù người dân Hoa Quốc không biết biến cố trong đó nhưng đều vô cùng tiếc nuối.
Sau nửa ngày, Tiêu Chính Văn về đến Tu Hà.
Lúc về đến biệt thự, anh thấy trong biệt thự có rất nhiều người.
Hầu hết đều là người nhà họ Khương.
Khương Thái Xương,cả nhà Khương Văn Kỳ và mấy người Khương Học Bác đều ở đó.
Khương Vy Nhan đang ngồi trên sofa, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
Lúc này thấy Tiêu Chính Văn bỗng xuất hiện trước mặt, cô bật khóc nhào đến nói: “Chồng ơi, anh đi đâu vậy hu hu hu…”
Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lưng Khương Vy Nhan, trấn an: “Chẳng phải anh đã về rồi sao. Được rồi, không sao rồi”.
An ủi hồi lâu, Khương Vy Nhan mới buông Tiêu Chính Văn ra, sau đó lo lắng hỏi: “Lúc nãy tin tức nói anh đã từ chức chủ soái Bắc Lương rồi à?”
Cô vừa hỏi vậy, tất cả người nhà họ Khương đều vươn cổ ra đợi Tiêu Chính Văn trả lời.
Tiêu Chính Văn hời hợt gật đầu nói: “Ừ”.
Nghe vậy, Khương Vy Nhan hít một hơi nhưng không nói gì.
Cô biết Tiêu Chính Văn làm vậy chắc chắn có lý do của anh.
Nhưng mấy người nhà họ Khương khác không nghĩ như vậy.
Khương Thái Xương đứng dậy hỏi: “Tiêu Chính Văn, cậu đã từ chức chủ soái Bắc Lương thật à? Để tên Xích Diệm Vương gì đó lên thay sao?”
“Phải”, Tiêu Chính Văn đáp.
Nghe thấy vậy, lão lắc đầu thở dài: “Vậy cấp trên điều cậu về nhậm chức ở đâu? Chức vụ gì?”
Đây mới là vấn đề người nhà họ Khương quan tâm nhất.
Thế nhưng.
Tiêu Chính Văn lại hờ hững nói: “Bây giờ tôi không có chức vụ quan chức gì cả, chỉ là người dân bình thường thôi. Lần này từ chức là vì tôi muốn chuyên tâm ở bên cạnh Vy Nhan”.
Soạt!
Mọi người đều ngạc nhiên đến mức ngây người.
Không làm chức vụ gì nữa ư?
Chỉ là một người dân bình thường sao?
Khương Thái Xương lập tức nói: “Hồ đồ! Quá hồ đồ! Vậy chẳng phải nhà họ Khương không thể trông cậy vào cậu nữa sao?”
Tiêu rồi!
Mưu đồ của Khương Thái Xương hoàn toàn thất bại rồi!
Hiện giờ Tiêu Chính Văn chỉ là một người dân bình thường, vậy nhà họ Khương còn có thể trông cậy vào ai nữa đây?
“Ông nội, cháu xin lỗi, Chính Văn làm vậy chắc chắn có lý do của anh ấy”, Khương Vy Nhan xin lỗi Khương Thái Xương.
Khương Thái Xương nhìn cô bất lực lắc đầu, sau đó chống gậy rời khỏi biệt thự.
Cả nhà Khương Văn Kỳ cũng đi theo lão.
Trước khi đi, Khương Văn Kỳ còn lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhất là Khương Mỹ Nghiên, khuôn mặt nở nụ cười khẩy chế giễu.
“Tiêu Chính Văn, giờ anh đã không còn là chủ soái Bắc Lương nữa, tôi sẽ không bỏ qua chuyện nhục nhã trong ngày cưới đâu!”, Khương Mỹ Nghiên bỏ lại một câu rồi rời đi.
Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Khương Vy Nhan vội kéo anh lại nói: “Được rồi, kệ chị ta đi”.
Lúc này Từ Phân đi đến, vẻ mặt ngập tràn lo lắng và không tin được hỏi: “Con rể, con thật sự không còn gì cả à? Con cứ thế mà từ bỏ chức chủ soái Bắc Lương đó sao?”
Lúc biết được tin này, Từ Phân suýt ngất xỉu.
Bà ta còn nghĩ sau này có thể trông cậy vào Tiêu Chính Văn để ra ngoài dương oai.
Thế nhưng hiện thực lại tạt một gáo nước lạnh vào mặt bà ta, dập tắt hoang tưởng của bà ta.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, còn chuyện gì nữa không?”
Từ Phân sửng sốt, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Khương Học Bác kéo đi.
Sau khi đám người đó đều rời đi, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em xin lỗi, bọn họ là vậy đấy, anh đừng để bụng nhé”, Khương Vy Nhan rất áy náy nói.
Tiêu Chính Văn lắc đầu cười đáp: “Không sao, anh đã quen rồi”.
Khương Vy Nhan gật đầu, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt yêu thương trìu mến nói: “Cho dù anh có phải là chủ soái Bắc Lương hay không thì anh vẫn là chồng em”.
Tiêu Chính Văn nâng mặt Khương Vy Nhan lên, sau đó ôm ngang thắt lưng cô kiểu ôm công chúa, cười xấu xa nói: “Vậy chúng ta tiếp tục làm vài chuyện giữa vợ chồng đi”.
“Hả? Anh… anh muốn làm gì?”
Làm Khương Vy Nhan hoảng sợ, mặt đỏ bừng.
Sao cô lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn được chứ.
Nhưng ban ngày ban mặt làm mấy chuyện đó thì xấu hổ quá đi mất.
“Em nói thử xem?”, Tiêu Chính Văn cười nói, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau đó là một trận “mây mưa” kéo dài hơn một tiếng, cả người Khương Vy Nhan mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Chính Văn, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy hạnh phúc.
Cô ngửa đầu nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Tiếp theo anh có dự định gì không?”
Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan nói: “Thay nhà họ Tiêu báo thù cho bố mẹ anh”.
“Báo thù?”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan kinh ngạc quấn chăn ngồi dậy hỏi: “Anh biết kẻ thù đứng phía sau là ai rồi sao?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ”.
“Vậy… có nguy hiểm không?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Chính Văn nhìn vẻ mặt lo lắng của Khương Vy Nhan cười nói: “Em yên tâm, anh có chừng mực. Mấy ngày nay, anh sẽ ở bên cạnh em và Na Na. Còn chuyện báo thù, em đừng lo nghĩ nhiều, anh sẽ tự giải quyết”.
Khương Vy Nhan gật đầu, sau đó hỏi: “Chính Văn, vậy anh điều tra được tại sao mấy người đó lại giết nhà họ Tiêu chưa?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tạm thời anh vẫn chưa điều tra được, nhưng chắc là sắp biết được rồi”.
Khương Vy Nhan cũng không hỏi gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Chính Văn trở thành người đàn ông của gia đình, cuộc sống rất nhàn nhã.
Mà bên này, Khương Mỹ Nghiên đến tìm Ngô Khoan Nghiệp. Sau khi hai người trải qua một đêm ân ái mặn nồng, Khương Mỹ Nghiên nằm trong lòng Ngô Khoan Nghiệp nói: “Chồng à, anh nhất định phải trút cơn giận này cho em. Cái tên Tiêu Chính Văn đó giờ đã không còn là chủ soái Bắc Lương nữa, anh ta chỉ là một người dân bình thường thôi!”
Ngô Khoan Nghiệp đang hút thuốc, mấy ngày nay, vốn dĩ cậu ta còn đang lo lắng Tiêu Chính Văn có làm khó gì mình không, nhưng sau đó cậu ta mới biết Tiêu Chính Văn từ chức chủ soái Bắc Lương, hoàn toàn trở thành một người bình thường.
Ngô Khoan Nghiệp vui mừng không thôi.
Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, anh cũng có ngày hôm nay à?
“Không cần em nói, anh chắc chắn sẽ tìm người dạy dỗ anh ta một trận! Hừ! Phá hoạt ngày cưới của chúng ta, anh muốn anh ta sống không bằng chết!”
Ngô Khoan Nghiệp tàn nhẫn nói, đôi tay nhào nặn “cặp đồi núi” một cách thô bạo khiến Khương Mỹ Nghiên rên lên vài tiếng.
Bên này, Tiêu Chính Văn vừa từ bên ngoài về, kết quả đầu đường xuất hiện bốn chiếc xe màu đen bao vây lấy anh.
Giữa ban ngày ban mặt mà lại xuất hiện cảnh tượng này thì chắc là đến gây sự.
Hơn hai mươi tên côn đồ, khí thế bừng bừng bước xuống xe, ai nấy đều vạm vỡ như mấy người tập gym, trên cánh tay còn có hình xăm. Sau khi đóng cửa xe lại, chúng bao vây lấy Tiêu Chính Văn không một kẻ hở.
Đám người này nhìn là biết đám xã hội đen lâu năm.
Trên người chúng đa phần đều có vết dao, rõ ràng là bị chém, rất kinh khủng. Hơn nữa đám người này vừa xuống xe đã bày ra thế trận này cứ như muốn thể hiện sẽ giết chết đối phương!
Tên dẫn đầu là một gã đàn ông vạm vỡ cao một mét chín, có xăm một hình con hổ trên cánh tay, chỗ lông mày có vết dao khá rõ nét, ánh mắt nham hiểm nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thằng ranh kia, mày là Tiêu Chính Văn à?”