“Bây giờ, Hoa Quốc cũng chỉ biết dựa vào nhà họ Doanh để chống đỡ, nếu như Doanh Thị còn xảy ra bất trắc, e rằng thế tục Hoa Quốc sẽ phải đối diện với đại nạn ngập đầu!”
Hắc Bá chắp hai tay sau lưng, không ngừng thở dài.
“Cũng có thể nói, Vạn Kiếm Cốc vẫn luôn giúp Thiên Đạo Minh Ước làm việc?”, Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, cuối thời Đại Minh năm đó, vẫn là Vạn Kiếm Cốc ra mặt mới thuyết phục được quân Thanh không tiêu diệt toàn bộ người Hán trên lãnh thổ Hoa Quốc!”
“Chỉ là sau này bọn họ lại câu kết với kẻ địch bên ngoài, thậm chí còn giúp đỡ Thánh Giáo Đình, vừa cho Âu Lục lộng hành xâm phạm vào Hoa Quốc vừa khai thác mỏ ở khắp nơi trên lãnh thổ, mục đích của họ, tôi không nói thì hẳn cậu Tiêu cũng đoán ra được!”
Hắc Bá lại lên tiếng giải thích.
Những chuyện giống như vậy, phía sau luôn luôn có kẻ thao túng, nếu không Âu Lục căn bản không thể vực dậy, càng không thể tiêu diệt sạch sẽ các chủng tộc lớn của Mỹ Lục!
Có thể nói, bao nhiêu năm trở lại đây, quốc gia hay gia tộc nào trong thế tục, thương vong bao nhiêu, có bị tiêu diệt hay không đều do lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ định đoạt.
Chính vì Mỹ Lục không có bất cứ quyền phát ngôn nào ở vùng ngoài lãnh thổ, vậy nên mới bị Âu Lục tiêu diệt sạch sẽ!
Thậm chí hải chiến Giáp Ngọ, vốn dĩ bên thắng lợi phải là hạm đội của Hoa Quốc, thế nhưng kết quả lại vì Vạn Kiếm Cốc đột nhiên ra tay can dự, tình hình mới lập tức thay đổi, toàn bộ thuỷ quân Bắc Dương của Hoa Quốc đều bị tiêu diệt, lúc này Vy Hào mới mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Thế nhưng khi đó, nghị quyết của lãnh đạo cấp cao vùng ngoài lãnh thổ lại là muốn mượn trận chiến này để khiến cho Vy Hào diệt vong!
Chỉ riêng chuyện này đã có thể nhìn ra được tầm ảnh hưởng của Vạn Kiếm Cốc ở vùng ngoài lãnh thổ lớn tới độ nào!
Điều này cũng không khó để giải thích, sau lúc đó, gần như cả Âu Lục đều nhắm vào Hoa Quốc!
Thậm chí trận chiến thứ nhất và trận chiến thứ hai sau đó cũng đều có bóng dáng của Vạn Kiếm Cốc!
Nếu như không phải Vạn Kiếm Cốc ra mặt can dự, chủng tộc Ưu Đại đã diệt vong từ lâu rồi, bởi vì cả vùng ngoài lãnh thổ, tất cả thế lực các phương đều cực kỳ ghét bỏ dân tộc ích kỷ và hiểm độc như là Ưu Đại.
Năm đó lúc đưa ra nghị quyết này, ngay cả Hachiki Orochi của Vy Hào cũng giơ hai tay tán thành chứ chưa nói tới bên phía Hoa Quốc và Âu Lục.
Thế nhưng vẫn là do Vạn Kiếm Cốc ra mặt nên mới khiến cho chủng tộc vốn dĩ nên bị vứt bỏ như rác rưởi và biến mất khỏi thế giới này tồn tại được tới ngày hôm nay!
“Cậu Tiêu, Thiên Đạo Minh Ước sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm di tích Long tộc, mà lúc này cậu lại mang trong mình ba trái tim rồng, không, còn có nửa trái tim Bạch Long cũng được cậu Tiêu dung hợp rồi!”
“Thế nhưng dù nói thế nào thì nhất định cũng phải nâng cao cảnh giác với Thiên Đạo Minh Ước!”
Hắc Bá lại nhắc nhở.
“Thiên Đạo Minh Ước? Không biết Hắc Bá có biết lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước có những ai không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Tôi chính là một trong số đó, đương nhiên, trước đây cậu đã từng gặp ông Trương rồi, còn về những người khác thì tôi không thể biết được!”, Hắc Bá cười khổ, nói.
“Thật ra thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ đều rối rắm phức tạp, luôn trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, không chỉ Doanh Thị chúng tôi có người ở trong lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước mà nhà họ Lưu cũng có!”
“Có những lúc, nhà họ Doanh chúng tôi cũng sẽ chấp hành nghị quyết của Thiên Đạo Minh Ước, chỉ là chúng tôi càng coi trọng lợi ích của Hoa Quốc hơn!”
Hắc Bá không hề che giấu mà trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa nhà họ Doanh và Thiên Đạo Minh Ước.
“Vậy Điền Kỵ thì sao?”, Tiêu Chính Văn lại lên tiếng hỏi.