Mặc dù nhà anh ta rất lớn nhưng chỉ là Diệp Phàm và người giúp việc trong nhà.
“Tiền bối, sang mấy ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách lén đưa thi thể đó ra khỏi Huyết Ô Trì”, Diệp Phàm cung kính nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đời trước thi thể đó đạt đến cảnh giới nào?”
“Đế Cảnh! Mặc dù không phải là Đế Cảnh đỉnh cao nhưng ít nhất cũng có bậc Đại Đế. Tôi tin chắc tiền bối sẽ hài lòng”.
Nói đến đây Diệp Phàm hơi ủ rũ nói: “Thật ra anh ấy là bạn thân của tôi, năm đó anh ấy cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ ở âm phủ, tiếc là…”
“Chủ nhân của thi thể này là Hạo Thiên à?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trước đó anh cũng nghe anh em Bạch Ngọc Trinh từng nhắc đến với anh, Hạo Thiên là một người tài giỏi ở âm phủ trong vài trăm năm trước.
Nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn không để tâm đến chuyện này, dù sao điều anh để ý tập trung hết vào Tả Phượng Kiều.
Bây giờ nghe đến miêu tả của Diệp Phàm, anh vô thức nghĩ đến cái tên Hạo Thiên này.
“Tiền bối biết Hạo Thiên à?”
Gương mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ vui mừng, ngạc nhiên nhưng anh ta nhận ra vẻ thờ ơ của Tiêu Chính Văn, chắc là không có quan hệ gì với Hạo Thiên, anh ta cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Tiền bối yên tâm, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, dù phải sử dụng thế lực của gia tộc cũng sẽ lén đưa thi thể của anh ấy ra khỏi Huyết Ô Trì, đưa đến trước mặt tiền bối”.
Diệp Phàm lại đảm bảo với Tiêu Chính Văn.
“Ừ, cứ làm theo cách anh nói đi”, Tiêu Chính Văn phất tay nói.
Diệp Phàm nhanh chóng nói chuyện này với nhà họ Diệp, sau đó bắt đầu dùng thế lực của gia tộc nghĩ cách đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì.
Sáng hôm sau nhà họ Diệp đã bảo đại diện đi tìm Diệp Phàm.
Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp dẫn đầu vừa bước vào cửa đã nói với Diệp Phàm bằng giọng cực kỳ không thiện chí: “Này Tiểu Phàm, cậu còn muốn lén đưa thi thể của Hạo Thiên ra khỏi Huyết Ô Trì cơ à? Cậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Người phụ nữ này tên là Diệp Thiên Thiên, là chị họ của Diệp Phàm, cũng là người thừa kế gia chủ mà nhà họ Diệp đã xác định.
Vì tư chất của Diệp Phàm quá kém, hơn nữa làm việc gì cũng không thận trọng nên cuối cùng nhà họ Diệp vẫn quyết định bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên, từ bỏ Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không làm gia chủ cũng có cái lợi của việc không làm gia chủ, ít nhất cả ngày anh ta có thể chạy nhảy bên ngoài, trong nhà cũng sẽ không quản nghiêm anh ta.
Nhưng tối hôm trước, Diệp Thiên Thiên biết được Diệp Phàm bị mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đuổi giết, thậm chí còn giết mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trước mặt đại tài Đế Cảnh.
Quan trọng nhất là Diệp Phàm còn có thể không hề hấn gì về đến nhà, đúng là lạ lùng.
Diệp Thiên Thiên đã đột phá Nhân Hoàng cấp bảy nhưng càng đến gần với Đế Cảnh, cô ta càng biết được sự đáng sợ của Đế Cảnh.