Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Xin môn chủ Lâm cứ yên tâm, chỉ cần chữa trị khỏi cho tôi, sau này có Tiêu Chính Văn tôi ở đây, Quỷ Y Môn sẽ có thể vô tư vô lo rồi!”
Hừ!
Khẩu khí của thằng ranh này cũng lớn thật đấy!
Lâm Thiên Đức liếc trộm Tiêu Chính Văn, thầm cười khẩy trong lòng, mấy ngày nữa là ông đây tiễn cậu về trời luôn rồi!
“Cậu Tiêu, cậu xem, đây chính là Bách Sinh Đan của Quỷ Y Môn!”
Nói xong, Lâm Thiên Đức lấy ra ba viên thuốc màu đỏ sẫm từ trong người và đưa cho Tiêu Chính Văn.
Cụ ta còn không quên bổ sung thêm một câu: “Loại thuốc này hiện chỉ có năm viên, ba viên này có thể chữa khỏi vết thương của cậu Tiêu!”
Cụ ta cung kính đưa ba viên thuốc màu đỏ sẫm đang nằm trong lòng bàn tay mình cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy một viên đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi anh!
Bất cứ loại thuốc cứu người nào cũng có mùi thơm của hoa cỏ.
Chỉ có thuốc độc mới có mùi tanh hôi như thế!
Loại kiến thức căn bản mà bất cứ thầy thuốc mới vào nghề nào cũng đều hiểu rõ, thể hiện nó trước mặt Tiêu Chính Văn thì càng giống một tên hề đang làm trò.
“Ôi chao, loại thuốc này thoạt nhìn đúng là không tồi, không biết sao lại gọi nó là Bách Sinh Đan?”
Tiêu Chính Văn cầm lấy viên thuốc, giả vờ đưa vào trong miệng rồi lại lấy ra.
Lâm Thiên Đức không khỏi sững sờ, đây là một loại độc dược mãn tính, Bách Sinh Đan gì chứ?
Tông sư bao đời của Quỷ Y Môn đều là cao thủ nghiên cứu độc dược, còn về chuyện cứu người, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú.
Vậy nên Lâm Thiên Đức mới đần mặt ra trước câu hỏi này của Tiêu Chính Văn.
“À … bởi vì sau khi uống nó có thể loại bỏ mầm bệnh, sản sinh cái mới, nuôi dưỡng ngũ tạng, kéo dài tuổi thọ, vậy nên mới gọi là Bách Sinh Đan!”
Lâm Thiên Đức nghĩ ngợi mất một lúc mới trả lời lắp bắp.
“Môn chủ Lâm, loại thuốc tốt như vậy, chi bằng ông cũng thử một viên đi?”