Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể đưa đối thủ của mình đi vào chỗ chết chỉ bằng một cú đấm và một nhát kiếm.
Dẫu sao sức mạnh trời đất cũng được mà chân khí nguyên khí cũng được, những vật chất này thực ra luôn trôi nổi giữa đất trời và đã hòa vào một thể với thế giới này.
Muốn vận dụng thoải mái thì cách tốt nhất là điều động trực tiếp mà hiệu quả.
Hứa Văn Long gắng gượng chống tay trên mặt đất rồi bò dậy, còn chưa kịp đứng vững thì cú đấm của Trương Lăng Phong lại giáng vào mặt.
"Bốp!"
Trong lúc cực kỳ lúng túng, Hứa Văn Long không còn cách nào khác đành phải nhận một cú đấm nặng nề từ Trương Lăng Phong.
Hứa Văn Long vốn đã bị thương nặng, lúc này lại phải hứng cú đấm của Trương Lăng Phong, không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu.
Thân hình hắn bay nhào ngược, nhưng khi cơ thể hắn còn chưa chạm đất, Trương Lăng Phong lại bước ra, tung một cú đấm vào không trung, từ trên xuống dưới đánh thẳng vào bụng dưới của Hứa Văn Long.
Cú đấm này thậm chí còn mang đến tiếng gió xé trời, năng lượng vô song, nhanh như tia chớp.
Vào lúc này, Trương Lăng Phong gần như đã phát huy bốn chữ ‘chân lý đơn giản’ đến mức tối đa.
"Hứa Văn Long! Danh tiếng của nhà họ Khổng không thể bị bôi nhọ được”.
Đúng lúc này, giọng nói của Khổng Vạn Thắng đột nhiên truyền vào tai Hứa Văn Long.
Mặc dù Hứa Văn Long đang ở giữa không trung, nhưng hắn vẫn vô thức nhìn về phía Khổng Vạn Thắng.
Bấy giờ, Trương Lăng Phong đã phát huy sự truyền thừa của nhà họ Trương đến mức tối đa.
Muốn thắng được Trương Lăng Phong đâu có dễ.
Mặc dù về cảnh giới, Hứa Văn Long đã vượt qua Trương Lăng Phong một bậc, cộng thêm tư chất bẩm sinh hơn người của mình, đáng lẽ hắn phải là nhân vật tâm điểm trong nhóm người này.
Thật tiếc là người hắn gặp phải là Trương Lăng Phong - người cũng giống như Tiêu Chính Văn, đã ngộ ra đạo lý của đất trời.
Mặc dù sự cảm nhận và lĩnh ngộ của Trương Lăng Phong không thể so với Tiêu Chính Văn, nhưng tầm mắt nhìn nhận sự vật của hắn đã sớm không phải ở tầng cấp mà Hứa Văn Long có thể so sánh.
Cho dù cảnh giới của hắn mạnh hơn thì sao chứ? Cảm nhận và lĩnh ngộ của hai bên có khoảng cách rất lớn, thậm chí có sự khác biệt thế hệ. Vì thế, Trương Lăng Phong chỉ cần đánh ra cú đấm này, Hứa Văn Long chắc chắn sẽ chết.
Chỉ là vào lúc này, Hứa Văn Long đột nhiên bỏ vào miệng một viên thuốc màu tím, cùng lúc đó, vết thương trên người hắn liền lành lại trong nháy mắt.
Hơn nữa khí tức của cơ thể cũng được nâng lên.
Cùng với một luồng khí màu tím lóe lên giữa các ngón tay của Hứa Văn Long, giống như vùng đất trời này hoàn toàn không ăn khớp với Trương Lăng Phong.
Nắm đấm đang giơ lên của Trương Lăng Phong rõ ràng đã bị một lực vô hình nắm chặn lại.
Một nụ cười thâm hiểm thoáng qua trên khuôn mặt Hứa Văn Long.
"Cho dù mày có là Trương Lương hồi sinh thì hôm nay cũng phải chết”.