Hắn nghĩ chuyện này không có gì to tát, dù sao cũng chỉ là mấy người dân thấp kém mà thôi, dù không bị đụng chết cũng sẽ ngập đầu trong nợ tiền nhà, nợ tiền xe.
Huống gì mấy người này lại không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn không có lý do gì phải nắm chặt không buông chuyện này.
“Nói hay lắm, giúp họ siêu thoát”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa, nhìn Phương Kiệt nói: “Theo như anh nói thì không cần xin lỗi nữa, tôi cũng giúp anh siêu thoát”.
“Cậu Tiêu, hãy cẩn thận lời nói”, nghe thế Phương Tử Tấn đổi sắc mặt.
“Cậu Tiêu, thế tử Phương nói vậy không đúng lắm, nhưng nể tình nó đã có ý hối cải, hơn nữa chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy người đó cùng lắm cũng chỉ là người giúp việc ở các gia tộc, giết chết mấy người giúp việc cũng không sao mà nhỉ? Huống hồ phải so đo vì chút chuyện nhỏ này ư?”
“Nếu cậu Tiêu cố chấp muốn mạng đền mạng thì tôi có thể làm chủ thay nhà họ Phương, chỉ cần là người giúp việc của nhà họ Phương, cậu Tiêu có thể tùy ý giết, đến khi cậu Tiêu nguôi giận thì thôi, thế nào?”
Khổng Ly tiến đến trước một bước, chắp tay lại nói.
“Cậu Tiêu, dù sao Phương Kiệt cũng là thế tử của nhà họ Phương, có thể hạ mình xin lỗi mấy người dân thường đã là tận nghĩa rồi”.
“Hơn nữa để có thể ngừng chiến với nhà họ Khổng thì thật sự không cần thiết phải làm đến mức này”, Phương Tử Tấn cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Hơn nữa đôi lúc còn đưa mắt ra hiệu cho mấy người Tần Lương Ngọc tỏ ý họ cũng có thể khuyên Tiêu Chính Văn để tránh xảy ra chuyện lớn.
Tần Lương Ngọc vừa định lên tiếng, Long Hình đã khẽ lắc đầu. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang vô cùng tức giận, động đến Tiêu Chính Văn lúc này không phải là hành động khôn ngoan.
“Cậu Tiêu, cậu định xử lý chuyện này thế nào?” Phương Tử Tấn thấy không có ai lên tiếng khuyên ngăn Tiêu Chính Văn nên đành nói tiếp.
“Rất đơn giản, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đây là quy luật muôn đời!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt của đám người nhà họ Phương đều thay đổi, đặc biệt là Phương Kiệt, sa sầm mặt mày nói: “Tiêu Chính Văn anh đừng đề cao bản thân quá!”
“Vừa rồi tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa! Lẽ nào anh định vì vài con kiến mà lật mặt với tôi sao?”
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Phương Tử Tấn cũng trở nên khó coi.
“Cậu Tiêu, nhà họ Phương luôn là người hầu cho nhà họ Khổng chúng tôi. Lần này là do Phương Kiệt bất cẩn, mong cậu Tiêu bỏ qua lần này. Hơn nữa, cậu Tiêu đừng quên chúng ta đã là đồng minh rồi!”, Khổng Ly cũng nghiêm túc cảnh báo.
“Ông uy hiếp tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Khổng Ly.
“Rõ ràng là cậu làm ầm ĩ trước! Người nhà họ Phương chúng tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa! Làm người phải biết chừa đường lui, lẽ nào cậu muốn thế tử nhà họ Phương chúng tôi phải đền mấy cái mạng rẻ mạt kia sao?”
Phương Tử Tấn thay đổi thái độ tôn kính trước đây, ông ta chắp tay sau lưng, tức giận quát lớn.
“Hừ! Tên họ Tiêu kia, tôi đoán anh vẫn chưa biết thân phận của hai người bạn này của tôi nhỉ?”
Phương Kiệt chế nhạo, chỉ vào một thanh niên áo trắng bên cạnh nói: “Đây là Tần Tiếu Thiên, con trai của Đại Đế Tần Ngũ Dương!”
“Vị này là Lý Bằng Phi, con trai của Đại Đế Lý Thiên Hóa!”