Chương 568: Không rút sẽ đánh
Tướng quân Bethel nghe thấy thế, sắc mặt trở nên u ám, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Các cậu làm ăn kiểu gì thế? Lẽ nào nhân viên bảo vệ không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Tên sĩ quan kia thấp giọng đáp: “Tướng quân, thực sự là đối phương quá giảo hoạt, phá hoại thiết bị rada giám sát của chúng ta, hiện giờ, ba nhóm tác chiến tàu sân bay hoàn toàn không thể hoạt động được nữa”.
Bethel nghe đến đây thì hoảng hồn.
Nhóm tác chiến tàu sân bay mà không hoạt động được thì khác gì là bia ngắm trên biển?
Bỗng ông ta thấy Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, bèn lạnh lùng hỏi: “Là do cậu làm sao?”
Tiêu Chính Văn nhún vai, bình thản cười đáp: “Chính tôi”.
Bethel nghe thấy thế, tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Bắc Lương! Cậu làm vậy là tuyên chiến với chúng tôi! Tuyên chiến với Mễ Quốc đấy! Cậu sẽ phải trả giá vì hành động của mình! Trả cái giá thê thảm!”
Ha ha.
Tiêu Chính Văn ung dung ngồi đó, đối mặt với Bethel đang phẫn nộ, nói: “Vậy sao? Tôi sẽ chống mắt lên xem!”
Bethel thấy Tiêu Chính Văn vênh váo như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quát: “Chủ soái Bắc Lương, à không, chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, Bethel tôi đại diện cho Mễ Quốc, đang lấy thực lực và địa vị ra để đàm phán với các cậu, các cậu nên có thái độ nghiêm túc!”
Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy liền nhíu mày, động tác trong tay dừng lại.
Sau đó, trong mắt anh bắn ra khí lạnh thấu xương, chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc nhìn Bethel, nói: “Tướng quân Bethel, tôi phải sửa lại một lỗi sai của ông”.
“Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc của trăm năm trước nữa, các ông không có bất cứ tư cách gì để nói lấy thực lực và địa vị ra để đàm phán với chúng tôi”.
“Hôm nay, tôi cảnh cáo các ông, trong vòng ba ngày, phải rút ba nhóm tác chiến tàu sân bay ở biển Đông Sa và biển Nam Tự. Nếu không, tôi sẽ coi đây là các ông phát khiêu khích chiến tranh với Hoa Quốc tôi, và phản đòn lại. Đến lúc đó, năm chiến khu lớn, triệu người lính của Hoa Quốc tôi sẽ sống còn với các ông”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người, cất bước rời khỏi hội trường.
Bethel đứng im tại chỗ, vẻ mặt phẫn nộ và lúng túng.
“Khốn kiếp! Chủ soái Bắc Lương khốn kiếp! Hoa Quốc khốn kiếp!”
Bethel tức giận gầm lên, đập vỡ bộ dụng cụ pha trà.
Sau đó, ông ta nhanh chóng báo kết quả đàm phán với tổng bộ chiến khu sáu góc của Mễ Quốc.
Ngay trong đêm đó, nhóm tác chiến tàu sân bay liên hợp tác chiến đã rút khỏi biển Đông Sa và biển Nam Tự.
Lúc này, Từ Kiêu Long vô cùng hưng phấn và kích động vỗ vai Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, tôi biết ngay là cậu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này mà, quả nhiên đám Bethel đã rút quân rồi”.
Tiêu Chính Văn nhún vai đáp: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây”.
Từ Kiêu Long còn định giữ Tiêu Chính Văn ở lại uống rượu, nhưng anh đã rời khỏi chiến khu.
Ông ta bất lực lắc đầu, báo cáo kết quả với Long Các.
Tứ lão Long Các cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tránh được một trận chiến lớn rồi.
Tối đó, Tiêu Chính Văn về đến Tu Hà.
Anh vừa vào cửa, sau lưng đã có hai bóng dáng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Long Vương, đã điều tra rõ ràng vị trí và thông tin của nhà tù đen ạ”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ra hiệu cho bọn họ nói tiếp.
“Tọa độ của nhà tù đen đã rất rõ ràng, về thông tin thì chúng tôi chỉ điều tra được một điểm. Trong nhà tù đen có tổng cộng chín cường giả canh giữ, năm cường giả cấp chiến thần, và bốn cường giả cấp chủ soái”.
“Muốn lên được hòn đảo có nhà tù đen thì phải thông qua một tổ chức tên là Hắc Kỵ để có quyền lên đảo”.
“Hắc Kỵ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày.
“Vâng thưa Long Vương, ở phương Tây, Hắc Kỵ là một tổ chức vô cùng bí mật, trong tổ chức có tổng cộng hai mươi tám kỵ sĩ, thực lực cao thấp khác nhau, người có thực lực kém nhất cũng là quân vương huyền cấp hai sao. Còn sáu thống lĩnh kỵ sĩ của Hắc Kỵ thì đều có thực lực cấp chiến thần”.
Một người trả lời.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, sắc mặt đanh lại.
Sau đó, anh đáp: “Tôi biết rồi, các anh lui xuống trước đi”.
“Vâng”.
Hai cái bóng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, sau đó cất bước về phía biệt thự.
Ngày hôm sau, Khương Vy Nhan đến công ty, Tiêu Chính Văn ở nhà với Na Na.
Cùng lúc đó, ở tít thành phố Vân Hải, tỉnh Vân Hải giáp biển.
Đây là khu vực tỉnh của tỉnh Vân Hải, do giáp bờ biển nên nền kinh tế rất phát triển, có bối cảnh đô thị quốc tế hóa.
Lúc này, trong sơn trang của nhà họ Lâu ở Vân Hải.
Gia chủ nhà họ Lâu là Lâu Thương Hà nhìn thấy con trai út ngồi trên xe lăn, thì nổi trận lôi đình, tức giận gầm lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải bố bảo con đến Tu Hà thành lập công ty mới sao? Sao lại thành thế này?”
Lâu Thương Hà nổi giận, cả sảnh chính đều im phăng phắc, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Ở bên cạnh, Thôi Thượng Yến – mẹ của Lâu Kiệt là một ngôi sao khá nổi tiếng ở tỉnh Vân Hải, trước kia còn là một trong tứ đại thiên hậu của Hoa Quốc.
Chỉ có điều, sau khi Thôi Thượng Yến lấy Lâu Thương Hà, thành công đặt chân vào nhà giàu, liền dần rút khỏi giới điện ảnh, một lòng giúp chồng dạy con, làm một phu nhân.
Lúc này, thấy con trai bị thương nặng như vậy, bà ta cũng vô cùng đau lòng, nắm lấy tay Lâu Kiệt, mặt đầy nước mắt, kích động nói: “A Kiệt, rốt cuộc sao con lại bị thế này? Nói cho mẹ biết, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con”.
Vẻ mặt Lâu Kiệt đầy tủi thân, khóc lóc kể lể: “Mẹ, nhất định mẹ phải lấy lại công bằng cho con. Vốn con nghe lời bố, đến Tu Hà mở công ty, nhưng ai biết, một thằng ở rể của nhà họ Khương ở Tu Hà ỷ mình là lính xuất ngũ, có chút võ vẽ, liền đánh gãy hai chân con! Còn to mồm nói, nếu nhà họ Lâu muốn trả thù thì cứ đến Tu Hà tìm hắn!”
“Cái gì? Một thằng ở rể mà cũng dám đánh hãy hai chân của con trai tôi?”
Thôi Thượng Yến nghe thấy thế, lập tức nổi giận, bà ta quay lại nói với Lâu Thương Hà: “Chồng ơi, anh cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta tuyệt đối không được bỏ qua cho thằng con rể của nhà họ Khương ở Tu Hà gì đó! Đánh gãy hai chân của con trai chúng ta, chúng ta phải đánh gãy hết tay chân của hắn, xử lý cả người nhà họ Khương nữa!”
Sắc mặt Lâu Thương Hà u ám, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dám ra tay với con trai của Lâu Thương Hà chính là không coi Lâu Thương Hà anh và nhà họ Lâu ra gì”.
“Chắc chắn nhà họ Lâu sẽ đến Tu Hà! Bất kể đối phương là ai, dám cản đường của anh thì đều phải trả giá!”
“A Võ, vào đây!”
Lâu Thương Hà tức giận gầm lên.
Một người đàn ông vô cùng cường tráng nhanh chóng bước vào, làn da ngăm đen, sắc mặt lạnh lẽo, giữa đôi lông mày ẩn hiện sát khí khiến người ta sợ hãi.
Nhất là đôi mắt ưng kia, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn đứng dưới, cúi đầu nói: “Gia chủ tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cậu đến Tu Hà một chuyến, tìm một thằng con rể nhà họ Khương tên là Tiêu Chính Văn, mang đầu của hắn về đây”.
Lâu Thương Hà lạnh lùng nói, dường như đối với ông ta, lấy mạng một người chỉ là chuyện nhỏ.
“Vâng”.
Tên A Võ kia đáp lời, lập tức xoay người rời khỏi sơn trang.