“Mọi người mau chóng tản đi! Coi chừng có mai phục”.
Để lại một câu rồi Tử Cống lập tức biến thành một luồng sáng rời khỏi chiến trường, không quan tâm đến sống chết của người khác.
Thấy Tử Cống đã bỏ chạy, Elon và Tử Dư mới vừa bị thiệt thậm chí còn không nói một câu nào đã xoay người đuổi theo hướng của Tử Cống.
Hai anh em Điền Văn thấy đám người Tử Cống không màng đạo nghĩa, rút lui bỏ chạy, họ càng không dám tham chiến, xoay người bỏ chạy khỏi chiến trường.
Chỉ có một mình Kiếm Tôn lạnh lùng nhìn về phía Tả Bạch Đào đối diện.
“Ông không chạy à?”
Tả Bạch Đào nở nụ cười chế giễu, không xem Kiếm Tôn là đối thủ của mình.
Nếu nói Kiếm Tôn không sợ thì không đúng, dù sao hai bên vừa đánh nhau đó mà bên mình lại rơi vào thế hỗn loạn. Ngay lúc nãy nếu không nhờ ông ta phản ứng kịp thời e là cũng sẽ bị tấm vải trắng của Tả Bạch Đào khống chế, chém giết bừa bãi người của mình.
Lúc này Kiếm Tôn cũng có cảm giác vô lực với ba tấc vải trắng trong tay Tả Bạch Đào.
Cái này thì đánh thế nào đây?
Ngay cả cơ thể mình cũng không nghe theo kiểm soát của mình, đừng nói là đánh, bảo vệ mạng sống còn khó nữa là.
Hắc Bá và Kiếm Tôn dứt khoát đưa những người còn lại đến nơi an toàn, lúc này mới ổn định bước chân, còn đám người Elon và Tử Cống cũng lần lượt tập trung lại.
Sắc mặt mọi người ở đó đều rất khó coi, đoàn quân hàng trăm triệu người mới chỉ có một hiệp đấu mà đã tổn thất hơn một nửa, căn bản không cách nào đánh được, cũng không thể đánh.
Phải biết rằng những người ở đây đều là người tài giỏi ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng đích thân ra trận.
Kết quả thế nào?
Không chỉ không làm đối phương bị tổn hại một cọng lông mà ngược lại bên mình thương vong nặng nề.
Lúc này cả vùng ngoài lãnh thổ gần như đều bị bao trùm trong khí tức đáng sợ.
Trong lòng mỗi người đều phủ một tầng mây đen.
Chiến hay hòa?
Mọi người đều đang tự hỏi.
Chiến? Đánh không lại!
Hòa?
Sao mà hòa được?
Trong lúc không biết làm thế nào, mọi người lại quay về thành Thiên Khu lần nữa, dù sao hòa cũng không phải là một việc nhỏ, phải được các bên đồng ý mới có thể đi thương lượng với âm phủ.
Đến khi trận pháp Thiên Kính được thu hồi lại, Tiêu Chính Văn còn đang quan sát tình hình trận chiến trong Đế Khư mới cười mỉa.
Quả nhiên như anh nghĩ, một đám nhát cáy mà thôi.
Lúc mấy người Long Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng đám người ngoài lãnh thổ bại trận, sắc mặt cũng trở nên u ám.