Hai người gần như vừa mới ra tay đã bắt đầu lao vào đánh rất kịch liệt.
Thanh kiếm dài của Lạc Cửu Anh như một tấm lưới lớn vô hình bao trùm lấy Tiêu Chính Văn.
Mà Tiêu Chính Văn lại như một thanh giáo dài đâm rách tấm lưới lớn là có thể khai triển chiêu thức chí mạng.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã đánh hơn một trăm chiêu.
Lúc này Tiêu Chính Văn và Lạc Cửu Anh đều cảm thấy kinh ngạc.
Lạc Cửu Anh thực sự không ngờ Tiêu Chính Văn còn trẻ mà kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú đến vậy.
Có mấy lần cụ ta gần như có thể ép được Tiêu Chính Văn vào chỗ chết nhưng cuối cùng đều bị Tiêu Chính Văn khéo léo hóa giải, sau đó đánh trả.
Tiêu Chính Văn cũng kinh ngạc về những đường kiếm của Lạc Cửu Anh, hầu như gió không thể lọt qua, hoàn toàn không thể phá vỡ từng nhát kiếm của cụ ta.
Sau mấy đợt tấn công, cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thể tiếp tục đánh không phân thắng bại với Lạc Cửu Anh.
Ông Lư trên khán đài căng thẳng theo dõi hai người trên võ đài thầm tính toán tiếp theo mình nên làm gì.
Đừng nhìn bây giờ Lạc Cửu Anh và Tiêu Chính Văn đang đánh nhau kịch liệt như thế mà lầm, ngay cả ông Hứa cũng không đánh thắng thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lạc Cửu Anh cũng khó có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
“Ông Lư, môn chủ Lạc muốn thắng Tiêu Chính Văn hình như hơi khó, tôi nghĩ chi bằng…”
Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông trung niên bên cạnh lóe lên vẻ nham hiểm.
“Ý cậu là đánh hội đồng à?”
Ông Lư cũng nở nụ cười hiểm ác.
Đúng thế, một mình Lạc Cửu Anh không ổn thì bên cạnh cụ ta vẫn còn ba bốn môn chủ khác nữa, bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao cùng xông lên tấn công Tiêu Chính Văn, chắc chắn cậu ta không sống sót được.
“Ừ, thắng bại của môn chủ Lạc liên quan đến sự sống còn của Thanh Phong Môn. Chúng ta cũng có ý tốt không muốn để Thanh Phong Môn xảy ra chuyện. Tiêu diệt Tiêu Chính Văn - mối hiểm họa với các tông môn trong võ tông này thì không cần phải để ý đến việc có dùng thủ đoạn hay không”.
Ông Lư tỏ ra bản thân rất quang minh chính trực, lạnh lùng nói.
Sau khi được ông Lư cho phép, mấy môn chủ đó trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng rút vũ khí ra lao đến gia nhập vào trận đánh.
Mấy người này vừa gia nhập, tình thế của Tiêu Chính Văn lập tức trở nên tồi tệ.
Anh vừa phải đối mặt với đòn tấn công kịch liệt của Lạc Cửu Anh, vừa phải đối phó với mấy đòn đánh lén của đám người này.
Càng kéo dài thời gian thì Tiêu Chính Văn càng bất lợi.
Ngay khi đòn tấn công như vũ bão của Lạc Cửu Anh đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn, người đàn ông trung niên đó cũng tung một đòn về phía lưng Tiêu Chính Văn.
Trong lúc nguy cấp Tiêu Chính Văn chợt nghĩ ra một kế, anh ném con dao quân đội năm cạnh ra rồi đối mặt trực diện với thanh kiếm dài của Lạc Cửu Anh, đồng thời xoay người quay đầu lại đỡ lấy đòn của người đàn ông trung niên.