Bốn ông lão đều là cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao!
Thu Vạn Hành, Lý Quốc Song, Triệu Kính Hải, Lưu Việt Long!
Bốn cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương nổi tiếng ba mươi năm trước cùng xuất hiện trên đại điện càng khiến mọi người thêm kinh sợ!
“Ủng hộ Tần Vương thì là người một nhà, nếu không sẽ giết không tha!”
Bốn người đồng thanh hô lên, giọng nói vang khắp đại điện.
Toàn bộ quan chức đều cúi thấp đầu, đồng loạt đối diện với Tần Vương, đang định quỳ xuống.
Một tiếng gầm lớn đột nhiên cắt ngang mọi người.
“Vô liêm sỉ!”
Nghe thấy giọng nói phẫn nộ này, mọi người đồng loạt nhìn ra bên ngoài điện!
Chỉ thấy Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long lần lượt đứng bên ngoài.
Trước đây, cháu trai của hai người bọn họ bị đưa đến Thiên Tử Các, Thiên Tử không muốn để ông cháu bọn họ chia xa nên mới âm thầm phái người đón luôn Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc tới Thiên Tử Các!
Sáng sớm ngày hôm nay, không khí của Thiên Tử Các vô cùng khác lạ, từng nhóm cảnh vệ quân đột nhiên tiến vào Thiên Tử Các, Long Thất đã dự cảm được sắp có chuyện lớn gì xảy ra.
Vậy nên anh ta đã cải trang thành cảnh vệ quân bình thường lẻn vào trong Thiên Tử Các, đặc biệt dặn dò Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc tuyệt đối đừng đi lung tung, hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra!
Thế nhưng Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đâu chịu nghe lời Long Thất.
Vừa nãy, hai người bọn họ mới thăm dò được tin Tần Vương đang bức vua thoái vị ngay tại đại điện!
Lúc này hai người họ mới đứng dậy đi tới bên ngoài đại điện Thiên Tử Các, mắng chửi Tần Vương vô liêm sỉ!
“Giang Vạn Long, Tần Hán Vương, hai người nên biết trân trọng tính mạng của mình đi!”
Tần Vương nhìn Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc, lạnh lùng nói.
Việc hai người bọn họ từng là trưởng lão không hề sai, thế nhưng lúc này, bọn họ vừa không làm quan vừa không có quyền, dù gì đây cũng là tình thế không có cách nào thay đổi được nữa.
“Tần Vương, tiên vương đối xử với ông không tệ, rõ ràng biết ông phản bội Long Kinh cũng chưa từng truy cứu. Sao ông có thể mặt dày vô liêm sỉ phát động tạo phản, mưu đồ cướp đoạt ngôi vị như thế!”
Giang Vạn Long phẫn nộ chỉ vào Tần Vương mà gầm lên:
“Các vị, mặc dù Thiên Tử vừa mới lên ngôi, nhưng các vị đều là quan thần của Thiên Tử, lẽ nào mấy người không trung thành chút nào hay sao?”
Tần Hán Quốc nói với đám quan chức.
Thế nhưng mọi người chỉ biết cúi đầu trầm mặc.
Quả thật bọn họ không hề muốn chống đối, nhưng bốn cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp đang ở kia, bảo bọn họ lấy cái gì ra để chống đỡ đây?”
“Giang Vạn Long, Tần Hán Quốc, tôi là người có đức tính tốt đẹp, chỉ cần hai người quỳ xuống trước mặt tôi, cao giọng hô lên một câu Thiên Tử thì tôi sẽ tha cho hai người một con đường sống, nếu không…”