Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn đều không nhìn về phía đối diện dù chỉ một lần, anh bước về phía chiếc xe cách đó không xa với vẻ mặt lạnh tanh.
Viên Hỗn Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, biểu cảm mang theo mấy phần khinh thường.
“Mấy người đang đứng phía sau lưng hắn đến từ tập đoàn nào thế?”
Cuối cùng Viên Hỗn Thiên cũng lên tiếng.
“Ông Viên, đó đều là người của tập đoàn Lãnh Thị, hơn nữa hôm nay ông tới Giang Trung, nhà họ Lãnh không cử tới dù chỉ là một người, thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi một tiếng!”
Giang Chí Trung vội vàng tiến lên trước và nói.
“Ồ?”
Viên Hỗn Thiên khẽ nhíu mày lại, vậy mà nhà họ Lãnh lại không coi cụ ta ra gì?
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn dám giao đấu với tôi cơ đấy!”
Giọng nói của Viên Hỗn Thiên kinh động như tiếng sấm, phạm vi mấy cây số xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.
Thế nhưng điều khiến Viên Hỗn Thiên và mấy ông lớn trong giới kinh doanh Giang Trung cảm thấy bất ngờ là Tiêu Chính Văn hoàn toàn chẳng buồn để tâm tới Viên Hỗn Thiên mà chỉ chú tâm giúp Khương Vy Nhan mở cửa xe.
Hai người nói nói cười cười ngồi vào trong xe.
Thậm chí từ đầu tới cuối còn chẳng buồn nhìn Viên Hỗn Thiên lấy một lần!
Dù có là người nhà họ Lãnh thì cũng coi mấy người đối diện như không khí.
Không tới hai phút, chiếc xe đã quay đầu, lăn bánh hướng về phía Vọng Tinh Lâu.
Bị coi khinh sao?
Sắc mặt của Viên Hỗn Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi, khoảng trời vốn đang âm u mưa dầm lập tức phủ đầy mây đen.
Ầm!
Một tiếng sấm kinh thiên động địa khiến mấy ông lớn trong giới kinh doanh đang đứng phía sau Viên Hỗn Thiên run lên bần bật.
Lúc này, trên trán Lãnh Kế Hồng đang ngồi ở ghế lái phụ phía trước cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.