Chương 89: Nhà họ Ninh nhỏ bé
Nghe Ninh Dương nói xong, cả sảnh lớn bỗng phút chốc trở nên im lặng!
Sau đó mọi người trố mắt nhìn nhau, thậm chí còn to nhỏ bàn luận:
“Đây là muốn tranh đấu sống chết với con chó hoang Tiêu Chính Văn và nhà họ Khương sao?”
“Ha ha! Tiêu Chính Văn và nhà họ Khương e là xong đời rồi! Đắc tội với thiếu tá tương lai thì chết là cái chắc!”
“Chết rồi! Chúng tôi vẫn đang hợp tác với nhà họ Khương… không được, tôi phải lập tức thông báo chấm dứt hợp đồng với nhà họ Khương!”
Bỗng chốc, trong sảnh lớn, hơn mười mấy doanh nghiệp và thế gia giàu có lấy điện thoại ra gọi điện về công ty, mặt đỏ tía tai yêu cầu lập tức chấm dứt hợp đồng với nhà họ Khương!
Không ít người hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Một câu nói của Ninh Dương tương đương với việc thông báo việc sống chết của nhà họ Khương, với thực lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy, nhà họ Ninh sau này chắc chắn sẽ trở thành thế gia đứng đầu Tu Hà.
Đối mặt với đám người đang bàn tán xôn xao, Ninh Dương ngạo nghễ nhướng mày nói: “Ngày mồng tám tháng sau là ngày tôi thăng cấp thiếu tá, hôm đó, tôi muốn Tiêu Chính Văn phải quỳ gối trước mặt em gái tôi Ninh Kỳ Nhi, quỳ trước mặt nhà họ Ninh chúng tôi xin lỗi! Tôi còn muốn cả nhà họ Khương cùng quỳ xin lỗi nhà họ Ninh chúng tôi! Trong thời gian nửa tháng, tôi cho phép người nhà họ Khương sử dụng tất cả các mối quan hệ và nguồn lực để chống cự, chỉ là dù sao cũng vô ích thôi! Đến lúc đó, tôi sẽ mời mọi người đến buổi tiệc để cùng xem và thảo luận về kế hoạch phát triển Tu Hà trong tương lai!”
Ầm!
Câu nói này của Ninh Dương chắc chắn lại gây ra một làn sóng khác!
Mồng tám tháng sau, Ninh Dương sẽ được thăng cấp thiếu tá!
Đây là chuyện chắc như đinh đóng cột!
Điều này cũng có nghĩa là thời gian còn lại của Tiêu Chính Văn và nhà họ Khương chỉ còn chưa đầy nửa tháng!
Hôm sau, Ninh Dương trở về nhà họ Ninh, tuyên bố tin tức muốn nhắm vào Tiêu Chính Văn và nhà họ Khương, tin tức này hoàn toàn khiến cả Tu Hà bùng nổ! Mọi chủ đề bàn tán đều xoay quanh việc Ninh Dương thăng chức thiếu tá vào ngày mồng tám tháng sau, hơn nữa còn muốn Tiêu Chính Văn và nhà họ Khương quỳ gối xin lỗi nhà họ Ninh!
Lúc này, trong đại sảnh biệt viện nhà họ Khương đã chật kín các lãnh đạo cấp cao của công ty nhà họ Khương và người nhà họ Khương, ai cũng tranh luận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hoặc khoảng sợ, lo lắng.
“Chủ tịch! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Khương chúng ta, đều là do con chó hoang Tiêu Chính Văn gây ra! Chúng ta chỉ cần giao hắn ra thì có lẽ nhà họ Ninh sẽ bỏ qua cho nhà họ Khương chúng ta!”
“Đúng vậy, lão gia, cách bây giờ có thể làm là chúng ta cầu xin nhà họ Ninh tha thứ, dù sao Ninh Dương cũng sắp thăng chức lên làm thiếu tá rồi, chúng ta chống lại một vị thiếu tá chẳng phải là tự tìm đường chết sao!”
“Bây giờ hơn chục công ty đã chấm dứt hợp đồng hợp tác với chúng ta, công ty thiệt hại ít nhất hàng chục triệu rồi!”
Đối mặt với những lời bàn tán và khuyên can này, sắc mặt của Khương Thái Xương vô cùng khó coi!
Khương Mỹ Nghiên nhanh chóng phụ họa theo: “Ông nội, đây đều là lỗi của tên vô dụng Tiêu Chính Văn đó! Anh ta động vào ai không động, lại đi động nào nhà họ Ninh! Còn đắc tội với Ninh Kỳ Nhi! Giờ thì hay rồi, Ninh Dương ra mặt, đó là thiếu tá tương lai đấy, là nhân vật ngồi ngang hàng với Hàn Lợi Dân. Nhà họ Khương chúng ta chống lại không nổi đâu! Theo cháu thấy, chúng ta phải đuổi Tiêu Chính Văn và cả hai mẹ con sao chổi Khương Vy Nhan ra khỏi nhà họ Khương càng sớm càng tốt, hơn nữa còn phải thông báo cho cả Tu Hà biết, nhà họ Khương không hề có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn! Nếu không, chúng ta có thể sẽ bị liên lụy!”
“Đúng vậy! Mỹ Nghiên nói rất đúng! Bố, chuyện này không có cách nào khác đâu, chỉ có cách này mới có thể giải quyết khủng hoảng của nhà họ Khương chúng ta!”, Khương Văn Kỳ nói, trao đổi ánh mắt với Khương Mỹ Nghiên, trong lòng đều hiểu rõ.
Đây là một thời cơ tốt, chỉ cần đuổi được Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra khỏi nhà họ Khương, thì việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân sẽ rơi vào tay bọn họ!
Về ân oán với nhà họ Ninh, chẳng qua đều do Tiêu Chính Văn mà thôi, đến lúc đó chỉ cần cho nhà họ Ninh ít lợi ích thì chắc hẳn nhà họ Ninh cũng sẽ không đuổi cùng giết tận!
Thấy Khương Văn Kỳ mở miệng, những người còn lại cũng hùa theo!
Khương Thái Xương nghe vậy vô cùng khó chịu, đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất, trầm giọng nói: “Được rồi! Đợi đám Khương Vy Nhan trở về rồi chúng ta sẽ quyết định!”
Dù sao Khương Thái Xương cũng là người già nhưng tâm không già, lão vẫn đang cân nhắc thiệt lợi, một mặt không muốn đắc tội với thiếu tá Hàn Lợi Dân, mặt khác lại không muốn đắc tội với thiếu tá tương lai Ninh Dương!
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bế Na Na và Khương Vy Nhan vội vã từ cửa trước đi vào, sau lưng còn có một nhà ba người Khương Học Bác!
Vừa bước vào cửa, đám người nhà họ Khương và đám lãnh đạo cấp cao trong công ty tức giận đứng dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chửi rủa:
“Hừ! Các người còn dám đến đây sao?”
“Tiêu Chính Văn! Con chó hoang, mày có biết mày đã gây ra chuyện lớn gì không hả? Có biết nhà họ Ninh muốn sống chết với nhà họ Khương này không?”
“Khương Vy Nhan à Khương Vy Nhan! Nếu không phải cô kiên quyết đem con chó hoang này về nhà thì nhà họ Khương này cũng sẽ không khủng hoảng như ngày hôm nay! Cô là đồ sao chổi, không nên trở về nhà họ Khương!”
Trước những lời mắng mỏ của đám đông, cơ thể Khương Vy Nhan khẽ run rẩy, tình cảnh này, năm năm trước cô đã từng thấy! Trong cuộc họp lần đó đuổi cô ra khỏi nhà họ Khương, cũng chính là đám người này với vô số lời ác ý cộng lại, cuối cùng đuổi cô đi!
“Khương Học Bác! Đây là con gái ngoan, con rể tốt của chú đấy! Bây giờ chú còn lời nào để nói không?”, Khương Văn Kỳ đứng bật dậy, lấy thân phận anh cả để chỉ trích Khương Học Bác.
Khương Học Bác cũng nhanh chóng bước lên, vội vàng nói với Khương lão gia: “Bố, chuyện này chúng con cũng vừa mới biết, chúng con nghe theo sự sắp xếp của bố!”
Khương Học Bác biết ông ta không có cơ hội nói về chuyện này, vì vậy ông ta chỉ có thể làm người gỗ cho người khác điều khiển mà thôi.
Từ Phân và Khương Thần cũng xa lánh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ngay, lặng lẽ đứng nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Quỳ xuống!”, lúc này, Khương Thái Xương đột nhiên gằn giọng quát lớn, mặt mày tái nhợt, vô cùng tức giận.
Khương Vy Nhan đã quỳ xuống, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên ngẩng cao đầu với vẻ mặt bình tĩnh, không hề sợ hãi.
“Tiêu Chính Văn! Anh còn đứng đấy làm gì? Quỳ xuống cho tôi!”, Khương Mỹ Nghiên chỉ tay vào mũi Tiêu Chính Văn quát lớn.
“Quỳ xuống! Con chó hoang này! Thật kiêu ngạo!”, những người khác cũng tức giận quát theo.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Mỹ Nghiên và đám người kia, vô cảm nói: “Cả đời Tiêu Chính Văn tôi chỉ lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, tuyệt đối sẽ không quỳ trước mặt các người!”
Nói xong câu này, trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, ngang ngược.
Khương Vy Nhan quỳ dưới đất, đưa tay ra kéo quần Tiêu Chính Văn, hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt: “Chính Văn, đừng gây chuyện nữa…”
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan đầy vẻ uất ức và sợ hãi, khẽ mỉm cười, kéo Khương Vy Nhan đứng lên, nói: “Em cũng không cần quỳ! Em là vợ của Tiêu Chính Văn anh, không ai có thể bắt em quỳ cả!”
Nhìn thấy hai người vẫn ngang ngược như vậy, Khương Thái Xương và đám người nhà họ Khương vô cùng tức giận, đủ loại mắng nhiếc và chửi rủa lập tức nhấn chìm Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn đứng ra, kéo Khương Vy Nhãn ra sau lưng mình, liếc nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Tôi biết mọi người đang lo lắng điều gì, chẳng qua chỉ là một tên nhà họ Ninh nhỏ bé! Chuyện này một mình Tiêu Chính Văn tôi sẽ đứng ra giải quyết!”