Chương 423: Ông biết tôi sao?
Tống Khánh Lâm nghe vậy, trên gương mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười khẩy: “Cháu gái à, chú biết tính tình cháu từ nhỏ đã lạnh lùng, mạnh mẽ và háo thắng quen rồi. Nhưng dự án nghiên cứu lần này cháu rõ hơn ai hết, không có công ty Lực Dương đầu tư cho các cháu thì các cháu rất khó tiến hành tiếp. Cho dù các cháu có thể nghiên cứu nhưng kênh tiêu thụ sau này các cháu xử lý thế nào? Thành phố Tu Hà có phân nửa kênh tiêu thụ đều trong tay Lực Dương, các cháu muốn tiến quân vào Long Kinh thì cũng phải thông qua việc hợp tác với Lực Dương, cho nên chú vẫn hy vọng cháu suy nghĩ cẩn thận”.
“Suy cho cùng đây là chiến lược bố trí tiến quân vào Long Kinh của các cháu, nếu như lần này thua rồi, vậy Đỗ Thị các cháu sẽ phải biến mất ở khu vực thành phố Tu Hà”.
Đỗ Tình Tuyết im lặng, Tống Khánh Lâm nói không sai, Đỗ Thị đã đầu tư quá nhiều vốn cho dự án nghiên cứu lần này, nếu dự án thất bại nửa đường, vậy sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Đỗ Thị!
Trao đổi với Triệu Mẫn mấy phút, Đỗ Tình Tuyết ngẩng đầu, mặt lạnh tanh, nói: “Bốn mươi phần trăm! Đây là giới hạn của cháu, cũng là sự nhượng bộ lớn nhất mà Đỗ Thị có thể đưa ra! Số liệu của dự án nghiên cứu, bọn cháu sẽ không đưa!”
Đỗ Tình Tuyết cắn răng, sự nhượng bộ này đã khiến cô ta rất khó chịu, không ngờ đến giờ phút quan trọng này, Lực Dương lại giở thủ đoạn như vậy!
Nếu như bố mình ở đây thì ông ấy sẽ xử lý thế nào?
Đỗ Tình Tuyết không biết thế nào, cũng không để ý những thứ này.
Tống Khánh Lâm cười khẩy, đứng dậy phủi bộ vest rồi nói: “Cháu gái à, cháu vẫn còn nhiều thứ phải học đấy. Bốn mươi phần trăm là giới hạn của cháu, nhưng năm mươi phần trăm là giới hạn của chú. Cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ đi, không cần trả lời chú vội”.
Tống Khánh Lâm dứt lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mà lúc này, một giọng nói không lạnh không nóng, đẩy cửa đi vào.
“Công ty dược Lực Dương muốn rút vốn thì cứ rút đi. Tập đoàn Đỗ Thị chúng tôi không cần ý tốt của chủ tịch Tống. Không có vốn đầu tư của công ty chủ tịch Tống thì việc nghiên cứu và tiêu thụ của thuốc mới này, chúng tôi vẫn có thể làm tốt”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng bước vào phòng.
Toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn sang, thoáng chốc sắc mặt đã trở nên u ám.
Đỗ Tình Tuyết sững sờ, sau đó nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tiêu Chính Văn, ai cho anh vào đây, ra ngoài trước đi!”
Triệu Mẫn cũng nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đột nhiên xông vào này, ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn anh.
Người đàn ông này chính là vệ sĩ tin đồn bên cạnh tổng giám đốc Đỗ sao?
Mạnh miệng thật đấy!
Lẽ nào anh ta không biết, việc hợp tác với công ty Lực Dương lần này có ý nghĩa gì với tập đoàn Đỗ Thị sao?
Đây chẳng phải là gây chuyện vớ vẩn sao?
Thế nhưng.
Lúc này Tống Khánh Lâm lại đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười nhạt nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn à?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Ông biết tôi sao?”
Tống Khánh Lâm che giấu cơn giận của mình, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nói: “Tôi từng nghe Thiên Lỗi nhắc đến, bên cạnh tổng giám đốc Đỗ có một vệ sĩ giỏi, hôm nay được gặp đúng là hiếm thấy, hiếm thấy”.
Tống Thiên Lỗi?
Tiêu Chính Văn đáp lại bằng nụ cười giả tạo.
Bên này, Đỗ Tình Tuyết vội đứng ra, nói: “Chủ tịch Tống, cháu đưa chú ra ngoài trước”.
Tống Khánh Lâm trả lời: “Được, vậy thì làm phiền tổng giám đốc Đỗ rồi”.
Nói xong câu này, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nham hiểm, rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Lúc Đỗ Tình Tuyết đi qua bên cạnh Tiêu Chính Văn, cô ta nhíu mày thấp giọng nói bên tai anh: “Sau này đừng tùy tiện vào văn phòng của tôi!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, không nói gì.
Mà lúc này, hiển nhiên anh cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chăm chú, vừa quay mặt qua đã nhìn thấy khuôn mặt sáng bừng.
Triệu Mẫn vẫn cứ quan sát Tiêu Chính Văn, người đàn ông này đến công ty không bao lâu, mà danh tiếng đã vang xa trong công ty.
Mặc dù đều là những “sự tích” không đáng tin, nhưng cô ta cũng nghe như sấm rền bên tai.
Tiêu Chính Văn nở nụ cười tươi rói, Triệu Mẫn cũng mỉm cười đáp lại.
Đây là người phụ nữ thành thục như hoa, chắc chắn là một cực phẩm!
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, là một người đàn ông, có lẽ cũng không nhịn được mà muốn đến gần cô ta!
Người này tốt hơn nhiều so với khí chất lạnh lùng cao quý của Đỗ Tình Tuyết, cô ta giống như một đóm lửa, khiến người ta không cầm lòng được chỉ muốn nhào tới!
Tiêu Chính Văn cười híp mắt, hoàn toàn không che giấu ánh mắt của mình, thậm chí cố ý dừng trước ngực của đối phương mấy giây.
Triệu Mẫn không phải phụ nữ bình thường, đương nhiên hiểu sự nóng bỏng trong mắt Tiêu Chính Văn.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, vậy mà lại dám nhìn chằm chằm vào mình to gan như vậy.
Mặt cô ta mang theo nụ cười, để lại một dấu ngón cái đầy ẩn ý rồi bước trên giày cao gót rời khỏi văn phòng.
Đủ loại tình cảm mà!