Lần này thành lập học viện võ thuật là muốn phân chia trận pháp trong tòa trận pháp, Hoa Quốc phải giành được một phần ba, thậm chí là nhiều hơn.
Thế nên Hoa Sơn mới một lần lấy ra hai viên trong ba viên Linh Huyết Đan duy nhất.
Sau khi ăn chơi đàng điếm ở nước Phá Lý, lúc Từ Vĩnh Hạo chạy đến học viện võ thuật mới biết Tiêu Chính Văn đã giành lấy hai viên Linh Huyết Đan đi rồi, gã suýt nữa tức đến nổ phổi.
Dựa vào bản lĩnh thật, gã có thể lấy được hai đến ba trận pháp bí mật trong tòa trận pháp thì đã không tệ rồi.
Nếu chuyện này bị truyền đến ngoài lãnh thổ, không chỉ gã mất mặt mà ngay cả Từ Thiên Thuật cũng không còn thể diện.
“Xoẹt!”
Từ Vĩnh Hạo vừa dứt lời, Andre lập tức đứng lên.
Người mà ngay cả ông ta cũng phải quỳ xuống lại chẳng đáng giá gì trong mắt Từ Vĩnh Hạo ư?
Đây không chỉ là đang sỉ nhục Tiêu Chính Văn, mà đang sỉ vả cả Âu Lục.
“Chàng trai, cậu dám sỉ nhục cậu Tiêu sao?”
Dứt lời, hai mắt Andre bắn ra tia sáng rét lạnh.
Từ Vĩnh Hạo khẽ cau mày nhìn Andre - người mà cả Âu Lục cùng tôn kính.
Quan trọng nhất là ông ta không phải người Hoa Quốc, Âu Lục cũng có cường giả ngoài lãnh thổ, thực lực không yếu hơn Hoa Quốc.
Gã dám vô lễ ngông cuồng với Tiêu Chính Văn, nhưng lại không có gan lên mặt với Andre.
Nếu Andre giết gã ở đây, dù Từ Thiên Thuật về cũng không làm gì được.
“Ồ… ông Andre, đây là việc riêng của Hoa Quốc, tôi nghĩ ông đừng nên xen vào mới đúng?”
Vốn dĩ Từ Vĩnh Hạo còn muốn mượn thân phận của Từ Thiên Thuật để tìm chỗ dựa với Andre.
Nhưng không để gã lên tiếng, Andre đã đánh một đòn tới.
“Bốp!”
Một âm thanh cực to vang lên vang vọng cả thung lũng.
Từ Vĩnh Hạo đâu thể đỡ nổi đòn đánh mạnh của Andre.
Gã bị đánh văng ra xa, cũng bị đánh rơi ba cái răng.
Nhưng dù sao Từ Vĩnh Hạo cũng không phải là người bình thường, nói thế nào cũng là con trai trưởng của cường giả ngoài lãnh thổ.
Một đòn tấn công này cũng chỉ khiến gã bị chút vết thương ngoài da, không tổn thương đến xương cốt.
Nếu đổi thành cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao bình thường thì có khả năng mặt sẽ bị đánh đến mức biến dạng.
Từ Vĩnh Hạo vùng vẫy bò dậy, hai mắt như phun ra lửa nhìn Andre.
Nhưng ngay sau đó, gã lập tức đè nén cơn giận trong lòng xuống, thu hồi ánh mắt như muốn giết người đó lại.
“Quỳ xuống!”
Andre dùng tay chỉ, tức giận hét lên với Từ Vĩnh Hạo.
Gì cơ?