Tiêu Chính Văn thế mà lại lấy ngón tay thay kiếm toàn lực đánh một đòn về phía mình ư?
Đoạn Đao cười nhạo, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, trận chiến sinh tử giữa đồng cấp mà cậu ta lại dám sơ suất như thế?
Mặc dù thanh kiếm dài trong tay ông ta không phải là vũ khí thời xa xưa nhưng cũng đi theo ông ta chinh chiến hàng ngàn năm, hơn nữa từng dính máu của tám con rắn.
Có thể nói mặc dù thanh kiếm này không phải là vũ khí thời xa xưa nhưng đã mạnh hơn vũ khí thời xa xưa rất nhiều lần.
Thậm chí đã bắt đầu có linh trí rồi.
Trong mấy chục ngàn năm chinh chiến, ông ta đã giết bao nhiêu người đồng cấp rồi cơ chứ?
Cho dù cơ thể đối phương mạnh thế nào cũng không thể đỡ được một nhát kiếm của ông ta.
Nhưng ngay sau đó khi thanh kiếm trong tay Đoạn Đao chạm vào hai ngón tay của Tiêu Chính Văn lại không phát ra âm thanh trong dự đoán, cũng không có sự va chạm khí tức mãnh liệt.
Thanh kiếm dài của ông ta thế mà lại bị hai ngón tay của Tiêu Chính Văn kẹp chặt lại.
Mặc dù Đoạn Đao cũng thành thục chiêu thức này nhưng ông ta chỉ dùng khi đánh nhau với võ giả sơ cấp, đến cảnh giới của họ, chém kiếm bằng tay không là đang tìm đường chết.
Nhưng hai ngón tay của Tiêu Chính Văn như thể hòa làm một với thanh kiếm đó, cho dù Đoạn Đao có kiếm rút thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Chính Văn.
Thậm chí trên thân kiếm còn phát ra tiếng kêu như thể thanh kiếm từng trải qua chiến trường, dính máu vô số sinh linh này cảm nhận được tia tuyệt vọng.
Thoáng chốc vị thế của Đoạn Đao và Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi, nhưng cho dù lên trời hay xuống đất, Đoạn Đao vẫn không thể thoát khỏi Tiêu Chính Văn.
Hai ngón tay Tiêu Chính Văn dùng sức, từng đạo lực vô hình xuyên qua thân kiếm tấn công cổ tay Đoạn Đao.
Mặc dù sức lực này không đủ để giành thanh kiếm này, nhưng sức lực đó đánh vào cổ tay của Đoạn Đao lại khiến ông ta có dự cảm không lành.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng lực đạo sau khi xuyên qua cổ tay của Đoạn Đao đều đánh về phía các tòa nhà bên cạnh và mặt đất Sơn Xuyên, từng đạo lực đều có sức phá hoại đáng sợ.
“Ầm!”
Một lực khí lực đánh vào mặt đất cách Abe Seimei mười mét.
Thậm chí Abe Seimei chưa kịp chạy trốn đã bị chấn động đến mức nôn ra máu, văng ra xa.
Lúc này Abe Seimei càng sợ đến cùng cực.
Trước đó vài ngày người đàn ông này vẫn chưa mạnh đến thế, nhưng chỉ qua mấy ngày mà chỉ đánh bừa ra một đòn đã có thể đánh ông ta bị thương nặng như vậy.
Lúc này ông ta đã không chỉ bị thương cơ thể mà tâm thần cũng bị ảnh hưởng.
Ngược lại là Hiên Viên Ngự, lúc trước khi ở cung Sở Giang Vương đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, thế nên khi anh và Đoạn Đao vừa đánh nhau, ông ta đã trốn cách đó vài trăm mét.
Nhưng các đệ tử điện Hiro không may mắn được như thế, khí lực phân tán ra xung quanh, dù chỉ là một tia nhỏ thôi cũng đủ để đánh trúng vào người.
Vô số khí lực văng ra xa, các đệ tử bao quanh điện Hiro cũng đều biến thành vũng máu.