Chương 691: Hạ độc ám sát
Vương Từ Nghiêu không quay về nhà họ Vương, mà một mình lái xe đến biệt thự của Đồ Hiêu.
Được người làm trong biệt thự của Đồ Hiêu dẫn đường, Vương Từ Nghiêu bước vào phòng nghị sự, Đồ Hiêu đang ngồi trên ghế cao, hai bên trái phải là hai anh em Ngô Giai và Ngô Kỳ.
Còn Vương Vĩ của nhà họ Vương đang cung kính quỳ ở bên dưới.
Vương Vĩ thấy Vương Từ Nghiêu đến thì vỗ vai hắn, ra hiệu nói: “Mau quỳ xuống, không được bất kính với tướng quân Đồ Hiêu!”
Vương Từ Nghiêu thấy thế, lập tức khuỵu gối quỳ xuống.
Lúc này, Đồ Hiêu nhíu mày nói: “Vương Vĩ, không biết chuyện tôi giao cho ông đã làm xong chưa?”
Vương Vĩ nở nụ cười đáp: “Tôi đã cử hẳn con trai tôi hoàn thành chuyện đại nhân đã giao, đừng nói chỉ là một chuyện đơn giản, cho dù là chuyện lớn đến đâu thì chúng tôi cũng nhất định sẽ làm ổn thỏa cho ông”.
Đồ Hiêu nghe thấy thế thì nổi giận: “Chuyện quan trọng như vậy mà ông giao cho thằng con vô dụng của ông làm sao? Rốt cuộc là ông không coi Tiêu Chính Văn ra gì, hay là không coi chuyện của bản tướng quân ra gì?”
Giọng nói Đồ Hiêu không mấy thiện cảm, khiến Vương Vĩ như ngồi trên bàn chông.
“Đâu có, đâu có, chuyện của đại nhân chính là chuyện lớn nhất của Vương Vĩ tôi”, Vương Vĩ lập tức sửa lời.
“Vâng vâng!”
Vương Từ Nghiêu cúi đầu khom lưng nói: “Đúng vậy, tôi thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ này một cách nghiêm túc, hiện giờ chắc chắn Tiêu Chính Văn đang vò đầu bứt tóc, không biết rốt cuộc tướng quân Đồ Hiêu đang ở đâu”.
Đôi mắt như chim ưng của Đồ Hiêu nhìn chằm chằm Vương Từ Nghiêu, tỏ vẻ hoài nghi.
Ai mà chẳng biết Vương Từ Nghiêu của nhà họ Vương là một kẻ vô tích sự, cả ngày chỉ biết lê la các hộp đêm, có thể nói là tai tiếng khắp nơi.
Vương Từ Nghiêu vội vàng nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn cho Tiêu Chính Văn đẹp mặt, để anh ta biết đối đầu với tướng quân Đồ Hiêu sẽ có kết cục gì”.
Đồ Hiêu nổi hứng: “Cậu mà cũng khiến Tiêu Chính Văn khó xử được sao? Tôi muốn nghe xem cậu đã làm thế nào”.
Vương Từ Nghiêu được Đồ Hiêu hỏi đến, lập tức không biết trả lời thế nào.
Vốn dĩ hắn muốn xử lý Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ tên Tiêu Chính Văn này không những võ công cao cường, mà thế lực sau lưng cũng lớn mạnh, có thể khiến ông Ôn ra tay giúp đỡ, thậm chí còn mua cả khách sạn Dược Đô không thèm chớp mắt.
Vương Từ Nghiêu ấp a ấp úng nói: “Nếu không phải có lão già Ôn Bất Lâm kia ra mặt giúp đỡ, thì tôi đã dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học rồi”.
Ngô Giai ghé vào tai Đồ Hiêu nói mấy câu.
Đồ Hiêu lập tức nổi trận lôi đình, cầm chiếc cốc trên bàn lên nện về phía Vương Từ Nghiêu.
Vương Từ Nghiêu tránh được.
Ánh mắt Đồ Hiêu như sắp phun ra lửa, nói: “Không ngờ thằng bất tài nhà họ Vương lại có khả năng phản ứng tốt như vậy! Ngay cả đòn tấn công của bản tướng quân mà cũng tránh được một cách dễ dàng”.
Vương Vĩ nghe thấy thế thì nổi cáu, cầm cái cốc trên bàn đập mạnh vào đầu Vương Từ Nghiêu.
“Bốp!”
Một tiếng động vang lên, đầu Vương Từ Nghiêu lập tức chảy rất nhiều máu.
Máu chảy xuống, nhuộm đỏ cả khuôn mặt hắn.
“A!”
Vương Từ Nghiêu ôm đầu khóc vì đau đớn.
Vương Vĩ quỳ dưới đất, cúi đầu nói: “Đại nhân, ông đánh trúng rồi, trúng rồi”.
Đồ Hiêu đứng thẳng dậy, gầm gừ nói: “Đừng giở trò khôn vặt trước mặt tôi, tôi bảo ông làm gì thì ông làm nấy, nếu còn dám làm chuyện thừa thãi thì hậu quả không đơn giản là vậy đâu”.
“Vâng, vâng, thuộc hạ đã biết”.
Vương Vĩ vội vàng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, đưa con trai ông đi băng bó vết thương đi”, Đồ Hiêu lạnh lùng nói.
Vương Vĩ dập đầu mấy cái, nói: “Cảm ơn tướng quân Đồ Hiêu, cảm ơn tướng quân Đồ Hiêu, sau này tôi sẽ chú ý”.
Đồ Hiêu ném lại câu nói cuối cùng: “Ông phải biết rằng, Đồ Hiêu tôi có thể khiến nhà họ Vương các ông nổi lên ở Dược Đô, đương nhiên cũng có thể khiến nhà họ Vương biến mất ở Dược Đô, đừng quên, tính mạng của nhà họ Vương nằm trong tay tôi”.
Vương Vĩ nghe thấy thế thì cả người run rẩy, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, sau này mệnh lệnh của đại nhân Đồ Hiêu chính là mục tiêu của nhà họ Vương chúng tôi”.
Sau khi Vương Vĩ và Vương Từ Nghiêu rời đi, ở sảnh chính, hai anh em Ngô Giai và Ngô Kỳ bắt đầu lên kế hoạch ám sát Tiêu Chính Văn cho Đồ Hiêu.
Sắc mặt Đồ Hiêu u ám, hỏi: “Hai cậu điều tra thế nào rồi?”
Ngô Kỳ cung kính trả lời: “Tiêu Chính Văn đã nghi ngờ hướng đi của tướng quân, ra lệnh cho người đi điều tra. Năm mươi nghìn quân sĩ ở ngoài Dược Đô tạm thời không có bất cứ động tĩnh gì”.
Đồ Hiêu gật đầu, sau đó nói: “Bước đầu ám sát Tiêu Chính Văn đã hoàn thành rồi, tiếp theo đây chính là việc chính”.
Ngô Giai nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn đã vào ở khách sạn Dược Đô, nhưng lão già Ôn Bất Lâm này giúp Tiêu Chính Văn nhiệt tình như vậy, thậm chí còn dâng khách sạn Dược Đô mà ông ta mất hơn nửa đời người kinh doanh, sợ là ông ta có mưu đồ gì đó”.
Ngô Kỳ ở bên cạnh cũng phụ họa: “Hơn nữa, chuyện này không hề bình thường chút nào. Nghe nói triển lãm sản phẩm dược lần này lớn trước nay chưa từng có, ngay cả anh Bạch giàu nứt đố đổ vách cũng có mặt ở Dược Đô, Giang Trung. Những người có thân phận địa vị ở các nơi cũng đến tham gia buổi đấu giá sản phẩm dược. Nếu chúng ta ra tay ở buổi triển lãm, sợ là sẽ bị các thế lực công kích”.
Đồ Hiêu nghe thấy thế thì trầm giọng nói: “Như vậy thì chắc chắn Tiêu Chính Văn cũng nghĩ rằng chúng ta không dám ra tay với hắn ở buổi triển lãm sản phẩm dược. Vậy thì chúng ta phải làm ngược lại, khiến hắn không kịp trở tay”.
Ngô Giai nghĩ một lúc, nói: “Nếu cử người ám sát, sợ là sẽ hoàn toàn ngược lại, khiến người vô tội bị thương”.
“Ha ha ha!”
Đồ Hiêu cười dữ tợn, nói: “Nếu đã vậy thì tôi không cử người ám sát nữa”.
Ngô Kỳ nghe thấy thế, dường như đoán được gì đó, bừng tỉnh nói: “Lẽ nào ý của tướng quân là cử người…”
Đồ Hiêu nhếch mép cười khẩy, gật đầu: “Thuốc độc, loại chí mạng nhất! Đến lúc đó, đùn đẩy mọi trách nhiệm cho hiệp hội Dược Đô, để bọn họ đối đầu với đội quân năm mươi nghìn người của Tiêu Chính Văn. Chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu, sau đó ngư ông đắc lợi”.
Ngô Giai và Ngô Kỳ lập tức quỳ một gối xuống, nói: “Thuộc hạ bằng lòng đến buổi triển lãm sản phẩm dược diệt trừ Tiêu Chính Văn!”
Đồ Hiêu nhìn hai người, nói: “Nhiệm vụ lần này tôi cử Ngô Giai đi. Cậu đi sắp xếp việc hạ độc ở buổi triển lãm sản phẩm dược đi, phải đích thân xác định việc sống chết của Tiêu Chính Văn, lúc cần thiết thì đâm thêm một nhát”.
Ngô Giai gật đầu: “Rõ!”
“Ngoài ra, Ngô Kỳ, nhiệm vụ của cậu là theo dõi đội quân năm mươi nghìn người ở ngoài Dược Đô. Nếu bọn họ có bất cứ động tĩnh gì thì phải báo cáo. Lúc cần thiết hãy tìm mọi cách giữ chân bọn họ”, Đồ Hiêu tiếp tục dặn dò.
Ngô Kỳ đáp lời: “Rõ!”
Dứt lời, vẻ mặt Đồ Hiêu dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía khách sạn Dược Đô.
Từ khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đặt chân đến Dược Đô, Đồ Hiêu đã bắt đầu bày trận rồi.
Để Tiêu Chính Văn hưởng thụ sự chỉ đạo của hướng dẫn viên buổi triển lãm sản phẩm dược, bảo Vương Vĩ cử người truyền tin ông ta đã rời khỏi Dược Đô, để Ôn Bất Lâm ra mặt, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông ta.
Tuy khách sạn Dược Đô rơi vào tay Tiêu Chính Văn khiến ông ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cục diện.
Nước ấm luộc ếch, kế hoạch của Đồ Hiêu sẽ khiến Tiêu Chính Văn chết trong sự dịu dàng.
Tiêu Chính Văn, không ngờ có ngày mày lại rơi vào tay tao.
Yên tâm đi, mày mà đi, tao sẽ để năm mươi nghìn quân sĩ xuống địa ngục cùng mày.