Người này chính là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương.
Cả đời trưởng lão Thanh Dương chuyên tâm vào học võ, về già mới có con nên cũng cực kỳ cưng chiều đứa con trai này.
Thậm chí vì đứa con trai này mà gần như đã từng đến khắp các thế lực để mời giáo viên có tiếng về, nghe nói ông ta còn tự mình dẫn con trai đến chào hỏi Trương Nghị - một trong bốn tuấn kiệt Chiến Quốc.
Ông lão bước đến thì thầm vào tai người đàn ông đồ trắng vài câu, nghe thế người đó nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khá phức tạp.
“Anh Tiêu, tôi là Cố Đồng”.
Nói rồi Cố Đồng chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hắn là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương nhưng hiện giờ vẫn còn thua Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh một bậc.
Thế nên cũng xem như có thái độ nhún nhường với Tiêu Chính Văn.
“Muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt, dĩ nhiên có thể! Nhưng phải là sau khi tôi cứu người, nếu không bất kỳ người nào đến cũng đừng hòng phong tỏa thành Minh Nguyệt”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Anh Tiêu, anh không biết đấy thôi, muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt là ý của gia chủ, hơn nữa Thiên Đạo Minh Ước cũng đã đồng ý rồi”, Cố Đồng lạnh nhạt nói.
“Dù anh có đưa thiên vương đến cũng đừng hòng ép được tôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
“Anh Tiêu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý chèn ép anh mà đang nói sự thật. Dĩ nhiên người nhà họ Trương bị mắc kẹt trong thành, lòng anh Tiêu như lửa đốt, tôi cũng có thể hiểu”.
“Nhưng chuyện này cực kỳ quan trọng, nếu không thể ngăn chặn âm khí trong thành Minh Nguyệt kịp thời thì sẽ ảnh hưởng đến cả Tây Vực, làm vậy cũng là vì thế giới”.
“Nếu không Tây Vực rơi vào nguy hiểm, cả ngoài lãnh thổ cũng không thể bảo toàn tính mạng được, đến lúc đó sẽ có nhiều người chết thảm hơn. Lẽ nào anh Tiêu nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết sinh linh thành tro bụi sao?”
Cố Đồng có thể kiên nhẫn nói chuyện với Tiêu Chính Văn như thế đã là giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu đổi lại là người khác, Cố Đồng còn lâu mới nói nhiều như thế, đã cho đối phương một bạt tai rồi.
“Đúng thế, anh Tiêu vẫn nên xem trọng tình hình chung, không thể vì mấy mươi người mà kéo cả Tây Vực vào được”.
“Phải, bọn tôi có nhà nào mà không có người bị mắc kẹt trong đó ít hơn nhà họ Trương đâu, ngay cả chúng tôi cũng chỉ đành đè nén đau thương, dù sao chuyện này liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người”.
“Dù người là nhà họ Trương hy sinh mạng sống vì ngoài lãnh thổ cũng là chuyện đương nhiên, đổi lại là bọn tôi, bọn tôi cũng không một lời oán trách”.
Lúc này người xung quanh cũng lần lượt lên tiếng.
Giờ khắc này trong một miệng núi lửa cực lớn ở Tây Vực, dung nham nóng bừng không ngừng cuộn trào.
Ngọn núi lửa này là một trong những ngọn núi lửa có tiếng nhất Tây Vực, nơi này được người Tây Vực ví như sự tồn tại như địa ngục.