“Chúng tôi là thành viên của tổ chuyên án điều tra vụ án cướp của và giết người hàng loạt 7.16. Tôi là đội trưởng, tên Bồi Thanh Minh!”
Người đàn ông trẻ vừa nói, vừa giơ cuốn sổ xanh trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn giấy chứng nhận trong tay gã, khẽ nhíu mày nói: “Thực xin lỗi, cho dù là án giết người cướp của thì anh cũng không có lý do gì để phong tỏa cửa tiệm của tôi!”
Nghe vậy, Bồi Thanh Minh liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không hài lòng, chế nhạo: “Thì ra anh là ông chủ của tiệm ngọc này à? Người chúng tôi tìm chính là anh, bây giờ, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
Nói xong, Bồi Thanh Minh nháy mắt với hai thành viên trong đội chấp pháp phía sau gã.
Hai thành viên đội chấp pháp lấy còng tay ra, bước tới chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không thèm quan tâm đến Bồi Thanh Minh mà quay sang nói với Chu Lâm Lâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ, anh còn tâm trạng hỏi những câu này sao? Nếu tôi là anh, tôi sẽ nghĩ xem nên giải thích tội trạng thế nào thì hơn!”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói, Bồi Thanh Minh đã nói với vẻ chế nhạo.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là câm miệng lại!”
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Bồi Thanh Minh, lạnh lùng quát.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn kiêu ngạo như vậy, sắc mặt của hai thành viên đội chấp pháp phía sau Bồi Thanh Minh đột nhiên sa sầm lại, một người đưa tay sờ súng lục trên eo, đồng thời bước lên nói: “Vật chứng nhân chứng đầy đủ, anh còn dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với đội trưởng của chúng tôi sao?”
Bồi Thanh Minh khẽ xua tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn: “Hừ, tốt lắm, tôi đã gặp rất nhiều người cứng miệng, cũng từng gặp không ít người có thân phận và gia thế!”
“Nhưng người ở chỗ chúng tôi có thể chịu đựng qua ba ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi hy vọng anh có thể chịu đựng lâu hơn!”
Tiêu Chính Văn không thèm quan tâm đến Bồi Thanh Minh mà nhìn Chu Lâm Lâm.
“Anh Tiêu, sáng nay có ba vị khách ở nơi khác đến tiệm chúng ta nói rằng họ muốn mua ngọc bích Hòa Điền Ngọc, hơn nữa còn muốn làm thành dây đeo bình an!”
“Nhưng không biết tại sao ba vị khách này đột nhiên nôn ra máu rồi ngã xuống đất, tiền trên người cũng không cánh mà bay!”
Nói đến đây, Chu Lâm Lâm liếc nhìn hai người đứng bên cạnh xem trò vui.
Tiêu Chính Văn nhìn theo ánh mắt của Chu Lâm Lâm, thấy được hai người đó đều có thực lực ảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao.
Đối với cao thủ cảnh giới Thiên Vương mà nói, bọn họ không cần động tay đến việc giết người cướp của mà chỉ cần khống chế đồ vật là có thể làm được.
“Hai người này đi cùng ba vị khách kia sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, chỉ năm phút sau khi ba vị khách kia ngồi xuống thì hai người bọn họ cũng vào tiệm chúng ta. Nhưng khi hỏi bọn họ mua gì thì bọn họ chỉ nói vào xem thử, cũng không nói chuyện với nhân viên của tiệm!”
“Tôi nghi ngờ hai người bọn họ chính là hung...”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói xong, Bồi Thanh Minh đột nhiên bước tới, chỉ vào mũi Chu Lâm Lâm, quát lớn: “Này cô gái, tôi cảnh cáo cô, tội vu oan cho người khác cũng bị kết án đấy!”