Chương 717: Phụ nữ?
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Chính Văn, chiếc xe địa hình đột ngột dừng lại.
Trong phút chốc, gã đàn ông da vàng mặc quân phục quay mặt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, lạnh giọng hỏi: “Anh tới để tìm Tiêu Long à?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Sắc mặt gã đàn ông da vàng đó lập tức sầm xuống, sau đó khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung lạnh lẽo, lại đạp chân ga, chiếc xe địa hình phóng đi.
Sau đó, gã cười khẩy: “Có chút thú vị, bao nhiêu năm nay, anh là người thứ ba tới tìm Tiêu Long đấy”.
“Ba người? Ý của anh là, trước tôi còn có hai người nữa đã tới đây tìm Tiêu Long sao?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tiêu Chính Văn trông có vẻ căng thẳng.
Lại có người khác tới tìm ông nội mình!
“Đúng vậy!”
Gã đàn ông da vàng gật đầu, nói: “Chỉ là bọn họ chưa gặp được Tiêu Long đều đã rời đi rồi”.
“Vì sao không gặp được?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Im lặng một hồi, gã nói: “Bởi vì, Tiêu Long không hề ở đây!”
“Bùm!” Câu nói này trực tiếp nổ tung trong lòng Tiêu Chính Văn!
Tiêu Long không ở trong nhà tù đen!
Ông nội không bị nhốt ở đây?
Lẽ nào, tình báo của Hắc Long sai sao?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Chính Văn, gã đàn ông da vàng cười chế nhạo, nói: “Có phải rất sốc không? Vì sao bên ngoài cứ có tin đồn là Tiêu Long đang ở đây, nhưng ở đây hoàn toàn không có người nào tên như vậy!”
Tiêu Chính Văn cau mày, im lặng.
Bên kia nói tiếp: “Bởi vì ở đây người đó không phải tên Tiêu Long”.
“Không phải tên Tiêu Long? Ý anh là gì?”, Tiêu Chính Văn gặng hỏi.
Gã đàn ông da vàng cười lạnh một tiếng, nói: “Đến nhà tù đen sẽ quên đi hết ký ức, ở đây, quá khứ đều là hư ảo! Chỉ có tiếp tục sống mới là chân thực nhất! Vì vậy, ở đây, không ai có quá khứ cả, Tiêu Long mà các người tìm, ở đây không gọi bằng Tiêu Long mà gọi bằng một biệt hiệu”.
“Biệt hiệu? Biệt hiệu gì?”, Tiêu Chính Văn cau chặt mày, hỏi.
“Biệt hiệu 01”, bên kia nói, sắc mặt đột nhiên hiện lên vẻ sùng bái và ngưỡng một vô cùng.
Biểu cảm này không thể lọt khỏi mắt của Tiêu Chính Văn.
Những người này rõ ràng là biết Tiêu Long! “Biệt hiệu của anh thì sao?”, Tiêu Chính Văn thử thăm dò. Gã đàn ông da vàng nói: “Biệt hiệu của tôi là 075!”
Nói xong, chiếc xe địa hình đã tới một vùng đất thoáng đãng, trước mắt là một số lượng lớn xe tăng, xe bọc thép, máy bay trực thăng và một đội lính đánh thuê được trang bị vũ trang đang tuần tra qua lại!
Mà ở ngay gần nhất chính là một thiết kế hang động quân đội chuyên dụng.
Gã đàn ông da vàng nhảy ra khỏi xe ra hiệu cho Tiêu Chính Văn xuống và nói: “Chúng ta đến rồi, dắt anh đi gặp sếp của chúng tôi, có bất kỳ câu hỏi nào, anh đều có thể hỏi cô ấy, tuy nhiên, anh bạn à, tôi nhắc nhở anh trước, tính khí của sếp chúng tôi không tốt lắm, nếu như anh nói sai lời nào, có thể sẽ chết ngay ở đây đấy”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhảy ra khỏi xe, đi theo gã đàn ông da vàng về phía hang động trước mặt.
Sau khi lính đánh thuê thẩm vấn ở cửa xong, Tiêu Chính Văn và gã đàn ông da vàng bước vào trong hang.
Cửa hang dài khoảng chục mét, tương đối ẩm thấp, đi qua mười mét này sẽ bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Trong hang hộng không có động tiên mà đầy những hộp đựng vũ khí, đan dược tinh xảo khắp nơi.
Ở hai bên có khoảng bốn năm tên lính đánh thuê đang kiểm tra vũ khí, tất cả hình như đều là người nước ngoài, dáng người cao to vạm vỡ, ánh mắt rất hung tợn và khiêu khích nhìn gã đàn ông da vàng và Tiêu Chính Văn vừa bước vào.
Đi xa hơn khoảng chục mét sẽ thấy cả chục màn hình điện tử hiển thị trên các bức tường, tất cả đều là hình ảnh giám sát của toàn bộ nhà tù đen và hình ảnh giám sát của khu rừng nguyên sinh!
Đôi khi còn có thể thấy những bóng người nhấp nháy trên màn hình, cũng như những lính đánh thuê đang chạy và săn bắn!
Đứng trước những màn hình điện tử này là một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, mặc bộ quân phục màu đen bó sát, đeo khẩu súng lục và dao găm quanh eo, cô ta chống hai tay lên bàn, quay lưng về phía Tiêu Chính Văn!
Tư thế này, nếu là một người đàn ông, hẳn là sẽ không rời mắt đượ!
cVòng eo thắt đáy lưng ong, vòng ba nảy nở, buộc tóc đuôi ngựa, khiến người khác không khỏi mơ mộng!
Lông mày Tiêu Chính Văn khẽ giật, trong lòng nghi ngờ, là một người phụ nữ sao?
“Sếp, người tới rồi”, gã đàn ông da vàng cung kính nói, sau đó đi sang một bên, ngồi ở trên bàn, co một chân lên, tiện tay lấy quả dại trên bàn lên ăn. Cúng chính lúc này, người phụ nữ có thân hình nóng bỏng trong bộ quân phục đen bó sát người quay lại, khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt xanh dương cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng gật nhẹ đầu với đối phương.
“Tên gì?”, người phụ nữ đó lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn suy nghĩ một chút, nói: “Tiêu Chính Văn”.
Người phụ nữ đó nghe thấy vậy, đi tới, vặn vẹo vòng hông đầy đặn, đi một vòng quanh Tiêu Chính Văn, sau đó cười nói: “Vua Bắc Lương Hoa Quốc, tôi thấy cũng chẳng có gì, còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào cơ”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, không ngờ đối phương lại biết thân phận của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Tiêu Chính Văn, cô ta duỗi tay ra, cười nói: “Tôi tên là Alice, tôi chịu trách nhiệm công tác an ninh và nhiệm vụ của toàn bộ khu vực phía Tây nhà tù đen”.
Tiêu Chính Văn nhìn bàn tay nhỏ bé của đối phương, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt tay cô ta.
Sau đó, Alice nói thẳng: “Không cần cảm thấy khó hiểu vì sao chúng tôi lại biết thân phận của anh, khi anh vừa lên đảo, chúng tôi đã nắm rõ rồi.
Nhà tù đen không phải một nơi đơn giản, ở đây không ai có thể che giấu thân phận thật của mình”.
Tiêu Chính Văn không nói gì, sau khi đứng yên lặng một chút mới mở lời: “Tôi muốn gặp 01”.
Nghe thấy câu này, Alice lắc đầu, nói: “Anh không gặp được không một đâu, ông ấy không ở khu phía Tây mà ở khu phía Bắc”.
“Khu phía Bắc?”
Tiêu Chính Văn nghe vậy liền nói: “Vậy bảo người của cô đưa tôi đến đó đi”. “Ha ha ha!” Ngay khi anh vừa dứt lời, đám lính đánh thuê xung quanh đã phá lên cười.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Tiêu Chính Văn cau mày càng chặt.
Alice cũng cười nói: “Vua Bắc Lương, có lẽ anh không biết sự phân chia quyền lực của nhà tù đen. Khu phía Tây và khu phía Bắc là nơi có thù hận như nước với lửa! Hơn nữa, khu phía Bắc không phải là nơi mà người thường có thể vào được! Anh muốn tôi đưa đến khu phía Bắc, vậy phải đáp ứng đủ các điều kiện của chúng tôi!”
“Bao nhiêu tiền?”, Tiêu Chính Văn hỏi thẳng.
Alice lập tức lắc đầu, nói: “Không phải vấn đề tiền bạc, anh cho rằng chúng tôi ở đây canh giữ cái khu phía Tây của nhà tù đen hôi thối chết tiệt này là vì tiền sao?”
“Vậy các cô muốn gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Alice cười nói: “Rất đơn giản, nghe nói thực lực của anh rất mạnh, ở khu phía Bắc có ba cường giả cấp chiến thần, nhưng chúng tôi ở đây chỉ có một, hơn nữa, trong lần tranh đấu trước đã bị thương nặng, chúng tôi muốn anh thay chúng tôi đánh bại khu phía Bắc, anh thấy thế nào?”