Vừa dứt lời, Dạ Ma Thiên là người đầu tiên bước tới cổng thành Uông Tử, cả người tràn ngập khí thế.
Kể từ khi có sự tồn tại của âm phủ, gã là người đầu tiên dám coi thường âm phủ như vậy.
Quan trọng nhất là gã còn dùng thân thể mình xông thẳng vào âm phủ, cho nên lúc bước vào thành Uông Tử đã bị tử khí vô tận vây quanh.
Dạ Ma Thiên choáng váng một giây rồi tỉnh lại ngay sau đó.
Dù sao gã cũng là người có thực lực. Một lớp khí tức bảo vệ cơ thể nhanh chóng được tạo ra, chặn những tử khí kia.
Ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể chống chọi lại khí tức đáng sợ đó, cho dù là Ngụy Tiên cũng phải thận trọng, nhưng Dạ Ma Thiên lại không thèm quan tâm đến loại áp chế vô hình này mà bước vào thành Uông Tử.
Vô số linh hồn bay tới, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị khí tức bảo vệ của Dạ Ma Thiên biến thành sương khói.
Thấy Dạ Ma Thiên xông vào thành Uổng Tử, Trần Phong và Hồng Ấn cũng nhanh chóng theo sau.
Thành Uông Tử là cánh cổng đầu tiên của âm phủ, nơi đây tập trung gần như toàn bộ vong hồn, từng trận gió tà thổi mạnh, bầu không khí trở nên âm u.
Ba người vừa bước ra khỏi thành Uông Tử, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng hình đứng kiêu hãnh trên sườn núi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn xuất hiện ở âm phủ dưới dạng thần hồn nên không hề bị áp chế.
“Tiêu Chính Văn!”
Hồng Ấn lập tức đề cao cảnh giác.
Trận chiến cuối cùng này khó mà tránh khỏi, Hồng Ấn cũng không muốn nhiều lời, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sức mạnh trong cơ thể ông ta đã bùng phát.
Thậm chí rất nhiều âm hồn xung quanh cũng bị luồng khí tức mạnh mẽ này đánh tan thành khói, hồn bay phách lạc.
Nói rõ ra, Tiêu Chính Văn chưa từng chính thức giao đấu với Hồng Ấn, lần ở núi Bách Long, hai người họ cũng chỉ lướt qua mà thôi.
Vì vậy, cho đến nay vẫn chưa ai biết được thực lực thật sự của Hồng Ấn.
Nhưng ông ta lại dám một mình đến vùng ngoài lãnh thổ, điều này đủ để thấy trong lòng Hồng Ấn vẫn biết chừng mực, nếu không, ngộ ngỡ bị đám cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ bao vây thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Vả lại, bản thân Hồng Ấn cũng là thiên tài hàng đầu của một tông môn lớn trong Chư Thiên Thần Giới, không có người bình thường nào có thể sánh bằng.
Lúc Trần Phong nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sát khí càng mãnh liệt hơn. Trần Ngạo đã bị Tiêu Chính Văn đánh thừa sống thiếu chết, còn bị phế bỏ đan điền, nhà họ Trần mấy khi phải chịu sỉ nhục như thế nào?
Quan trọng hơn là nhà họ Trần vốn xuất thân từ Chư Thiên Thần Giới, sau hàng nghìn năm phát triển và lớn mạnh đã trở thành anh hùng ở vùng ngoài lãnh thổ.
Bây giờ lại mất hết thể diện trong tay Tiêu Chính Văn, Trần Phong sao có thể để yên cho Tiêu Chính Văn được.
Vì vậy, Trần Phong không nhiều lời với Tiêu Chính Văn mà rút kiếm ra, thanh kiếm lóe lên một tia sáng sắc lạnh, những âm hồn xung quanh bị ánh kiếm lạnh lẽo này ép lui mấy trăm mét.
Trần Phong vung kiếm chĩa vào Tiêu Chính Văn.
So với hai người họ, Dạ Ma Thiên bình tĩnh hơn nhiều. Gã thấy trong trận chiến này, gã không cần phải ra tay thì Trần Phong và Hồng Ấn cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.
Cảnh giới của Tiêu Chính Văn quá thấp, hơn nữa còn xuất hiện dưới hình thức thần hồn, cho nên không phải là đối thủ của hai người họ.