Nghe ông Lạc nói thế, Thiên Tử không khỏi hơi dao động.
Diện tích nhà của Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long rộng lắm sao?
Thật ra chuyện này cũng đúng nhưng đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi.
Hơn nữa mấy khu nhà này đều do tổ tiên hai nhà để lại.
Ba mươi năm trước, bắt đầu từ ngày bước vào Long Các, Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long đều giao hết nhà đất cho quốc gia.
Để chứng minh mình trong sạch.
“Thiên Tử, cậu… cậu sao thế?”
Thấy ánh mắt Thiên Tử, ông Lạc dè dặt hỏi.
Thiên Tử cắn răng nói: “Quả thật đáng giận! Bảo người điều tra kỹ càng sau đó báo cho tôi biết”.
“Vâng!”
Ông Lạc vừa đi được mấy bước lại xoay người nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, thế Tiêu Chính Văn…”
“Điều tra luôn, nhưng tốt nhất bên Tiêu Chính Văn đừng tra quá lộ liễu, âm thầm điều tra là được”.
Dứt lời, Thiên Tử khoát tay tỏ ý ông Lạc ra ngoài.
Đến khi ông Lạc đi xa, quan chức già bên cạnh Thiên Tử nhíu mày nói: “Thiên Tử, người này độc ác, dã tâm rất lớn, lẽ nào cậu để mặc ông ta như thế thật…”
“Để mặc ư?”
Ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Câu cá thì phải có mồi, mồi càng lớn thì cá cắn câu cũng càng lớn”.
Nói xong, Thiên Tử cất bước đi lên Thiên Đài chín tầng của Thiên Tử Các.
Lúc này trong lòng Thiên Tử rất hỗn loạn.
Sao Thiên Tử lại không biết con người ông Lạc chứ?
Các lão Âu Dương một lòng trung thành với Hoa Quốc, sao Thiên Tử lại không điều tra?
Nhưng từ khi ông Lạc đến cạnh Thiên Tử thì đã có nhiệm vụ là giúp đỡ Thiên Tử kế vị không từ mọi thủ đoạn.
Những người như thế chắc chắn phải có một thế lực lớn đứng đằng sau.
Võ Thần Tông hiểm ác ra mặt như thế không hề đáng sợ.
Người ta thường nói tránh được mũi giáo trước mặt, khó phòng mũi tên ngầm sau lưng.
Khi nào ông Lạc và đám người đứng đằng sau ông ta chưa lộ diện thì Thiên Tử chỉ đành nhịn đau để mặc ông ta làm loạn.
Để người khắp thiên hạ này đều biết Thiên Tử là một kẻ ngu đần…
Chỉ có như thế đám người ông Lạc mới làm việc càng không kiêng nể gì.
“Hai vị các lão, tôi có lỗi với hai vị!”
Dứt lời, Thiên Tử chắp tay ra sau lưng, cúi đầu lạy một lạy về phía quê hương của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc.
Lúc này Tiêu Chính Văn được mọi người đưa về biệt thự.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lấy thuốc trị nội thương tốt nhất trong sư môn ra cho Tiêu Chính Văn uống.
“Chủ thượng! Chủ thượng…”