Ngạo Dương cười nhạo, vung tay lên, thanh kiếm dài lao ra chém thẳng vào sinh khí dồi dào vừa được đánh thức giữa đất trời.
Nhưng Khương Thiên Vũ lại không có ý lùi bước, ngược lại càng tăng nhanh tốc độ thiêu đốt sinh khí trong cơ thể mình.
Ngay cả trời đất cũng đang than khóc cho hành động của Khương Thiên Vũ khi vô số ánh sáng màu bạc chiếu xuống.
Mặc dù ánh mắt màu bạc này chưa làm tổn thương đến Ngạo Dương nhưng sinh khí vô tận đã lấp đầy các vết nứt trên kết giới vũ trụ.
Ngay cả Chư Thiên Thần Điện cũng bị kéo ra một khoảng khá xa.
Rầm!
Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều sửng sốt.
Khương Thiên Vũ thế mà lại không tiếc thân mình muốn ngăn Chư Thiên Thần Giới?
“Hoa Quốc và các thế lực khác đều khác nhau, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể chinh phục được nó, dù có chết họ cũng không chịu cúi đầu trước chúng ta”.
Hồng Ấn ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía nước Tề.
Mặc dù Khương Thiên Vũ đã gần cạn sức, nhưng đòn tấn công này của ông ta cũng gây ảnh hưởng lớn đến Chư Thiên Thần Giới, thiếu chút nữa đã đánh cho Chư Thiên Thần Giới – thế lực đã đặt chân vào vùng ngoài lãnh thổ phải gắng gượng cút về.
Vào thời khắc mấu chốt, một đạo kiếm khí chém chẳng lên bầu trời.
Trong chớp mắt, khí tức phát ra từ trong Diễn Sinh Kinh bị cắt cứt.
Ngạo Dương không khỏi kinh ngạc, kiếm khí đáng sợ kia rõ ràng là phát ra từ trong Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa thực lực của người chém ra đạo kiếm này vượt xa Dạ Ma Thiên.
Hắn không ngờ đòn chí mạng cuối cùng của Khương Thiên Vũ lại chấn động cả nhân vật lớn đứng sau Chư Thiên Thần Giới.
Thật ra rất khó để giải thích rõ vấn đề này, không phải thuật pháp của vùng ngoài lãnh thổ hay Hoa Quốc có vấn đề, mà vấn đề thật sự nằm ở con người.
Sau khi chém đứt liên hệ giữa Diễn Sinh Kinh và Khương Thiên Vũ, đạo kiếm khí tia liền thay đổi góc độ, phóng về phía Khương Thiên Vũ.
Trong nháy mắt, trên người Khương Thiên Vũ đã bị chém mấy chục vết thương sâu vào xương, Khương Thiên Vũ vốn đã kiệt sức giờ đang hấp hối.
Ông ta đã quá già để có thể chịu được độ công kích mạnh thế này. Lúc này, Khương Thiên Vũ không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu lớn.
Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Thiên Vũ vẫn nhìn Diễn Sinh Kinh trong tay, trong mắt tràn đầy oán hận!
Nếu ông ta còn trẻ, nếu cảnh giới của ông ta chưa bị sụt giảm…
Nhưng trên đời này không có nếu như, lúc này ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưng lại huy động Diễn Sinh Kinh.
“Hiên Viên hoàng đế…”
Khương Thiên Vũ chưa kịp nói xong, lại phun thêm một ngụm máu lớn.
Thấy Khương Thiên Vũ chết thảm tại chỗ, tất cả mọi người đều cúi đầu, giống như đang thầm mặc niệm cho Khương Thiên Vũ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một ngọn lửa hận.
Ngạo Dương lạnh lùng liếc nhìn thi thể của Khương Thiên Vũ, chế nhạo: “Còn ai không phục không?”
Xung quanh chợt chìm vào im lặng, mặc dù mọi người đều im lặng, nhưng trong mắt họ ánh lên ngọn lửa bùng cháy.