Mặc dù trong số mười người này, hắn cũng chỉ mạnh hơn Thiên Tuyệt một bậc, thế nhưng dẫu sao hắn cũng là một trong số những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!
Cùng lúc này, mười người khác đồng loạt nhìn về phía mấy người Tần Lương Ngọc và nở một nụ cười lạnh lùng.
Rõ ràng hôm nay bọn họ sẽ không để cho mấy người Tần Lương Ngọc tiến vào trong hành lang thời không!
Thậm chí còn có ý định giết chết cả đoàn người bọn họ ngay tại nơi này.
Ở trong mắt mấy người bọn họ, người địa cầu chỉ như con kiến, nếu như đã là kiến thì không có tư cách được đứng ngang hàng với bọn họ!
Người giống như Tần Lương Ngọc, ngay từ việc dám tới hành lang thời không này đã là một loại khiêu khích rồi, chỉ dựa vào điểm này, Tần Lương Ngọc đã vô cùng đáng chết!
“Thân là kiến thì phải có giác ngộ của loài kiến, có một số nơi, mấy người căn bản không nên tới, cũng không thể tới! Cái sai của mấy người là muốn được sánh ngang vai cùng với chúng tôi!”
Thiên Tuyệt cũng cười lạnh lùng lên tiếng mỉa mai.
“Nếu như hành lang thời không đã mở ra bên trên địa cầu thì dựa vào đâu chúng tôi không thể vào trong?”, Tần Lương Ngọc lên tiếng nói không chút yếu thế.
“Ha ha ha!”
Không chỉ có Thiên Tuyệt bật cười mà ngay cả Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng ngửa mặt cười lớn.
“Dựa vào đâu ư? Dựa vào thực lực! Mấy người có thực lực tranh giành với chúng tôi sao? Đám kiến hèn mọn như mấy người, ngay cả sống cũng là đang lãng phí không khí!”
Thiên Tuyệt nói với vẻ mặt ngập tràn sát khí.
Đúng vào lúc này, một thiên tài mặc áo dài màu đỏ, tên là Chí Thiên tiến lên trước một bước, ngăn Thiên Tuyệt lại, lên tiếng nói với mấy người Tần Lương Ngọc: “Tôi khuyên mấy người, tốt nhất vẫn nên quay về đi!”
“Chưa nói tới chuyện mấy người căn bản không thể vào trong, cho dù chúng tôi để mấy người vào trong thì mấy người có thể ra sao? Hành lang thời không không hề đơn giản như mấy người vẫn nghĩ! Vào đó để nộp mạng, đáng sao?”
“Đối với bất cứ ai mà nói thì sinh mạng cũng chỉ có một mà thôi!”
Bên ngoài nhìn giống như hắn đang nói đỡ cho mấy người Tần Lương Ngọc, thế nhưng thực tế căn bản lại chẳng buồn coi mấy người Tần Lương Ngọc ra gì, thậm chí ở trong mắt hắn, ra tay giết mấy người này còn là một sự sỉ nhục!
“Nếu như chúng tôi cố chấp không đi thì sao!”, Từ Huy Tổ nghiến răng, lạnh lùng đáp lời.
“Chỗ dựa lớn nhất của mấy người chẳng qua chỉ là Tiêu Chính Văn mà thôi, lẽ nào mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không thể giết chết hắn sao? Vậy được, coi như là để cho mấy người buông bỏ ý định, bản tôn sẽ tới thế tục và giết chết hắn ngay trước mặt mấy người!”, Chí Thiên cao ngạo lên tiếng.